Hạ Mạc bĩu môi, đi ra khỏi nhà vệ sinh. Ngồi trong phòng khách được một lúc, cô khoác chiếc áo lông lên người, cùng Tiểu Thúy đi dạo trong vườn nhà để tiêu cơm.
Lăng Diệc Thâm ở trong phòng sách nói chuyện điện thoại, xử lý xong một số việc của công ty, quay ra phòng khách nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hạ Mạc.
Hắn nhìn đồng hồ trên tường, mới tám giờ, chẳng lẽ cô đã về phòng đọc sách rồi sao?
“Người đâu rồi?”
Thím Phùng đang lau dọn đồ trong phòng khách, ngẩng đầu lên trả lời: “Tiểu thư nói hôm nay ăn hơi nhiều, nên ra ngoài vườn dạo chút ạ”
“Ừ” Lăng Diệc Thâm gật gật đầu, nghĩ đến bát canh hôm nay cô ăn, quay người về phòng sách.
Hắn cầm điện thoại trên bàn, định gọi điện cho Lục Uyển Như, nhưng nghĩ một lát hắn lại đặt xuống.
Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đang buông màn tối dần. Trong vườn, có một người con gái vừa đi vừa vung tay, động tác không nên có ở một người con gái thục nữ, nhưng lại tràn đầy sức sống, khiến người nhìn phải ngưỡng mộ.
Hắn thực sự bải phục cố, trưa nay gặp chuyện rắc rối trong nhà hàng, vừa về nhà đã coi như không có chuyện gì, ăn ngon lành hết bát canh lớn.
Vừa nãy trong bữa ăn còn làm ra chuyện xấu hổ, vậy mà chớp mắt đã vung tay vung chân đi dạo trong vườn.
Cô đúng là một nhân tài vô tâm, vô tư mà.
Lăng Diệc Thâm ngồi trong phòng sách đến gần mười giờ tối mới ra ngoài. Phòng khách không một bóng người.
Hắn lên phòng ngủ trên lầu hai, thấy cô vẫn ngồi ở đó đọc sách. Ánh mắt dừng trên bụng cô, đưa tay gõ nhẹ cửa, nhưng cô dường như không nghe thấy, vẫn cặm cụi đọc sách. Hắn lại gõ mạnh hơn, lúc này cô mới giật mình nghe thấy, “a” một tiếng: “Anh, sao anh lại lên đây?”.
Hắn bị câu hỏi của cô làm cho có chút khó chịu, nhưng vì cô đang mang thai nên hắn vờ như không nghe thấy.
Hắn đi đến cạnh cô, nhìn các phép tính trên giấy nháp: “Chuẩn bị thi đại học?”
Cái miệng nhỏ xinh xắn của cô khẽ cong lên, thu lại ánh mắt, đầu cúi xuống, thu dọn đồ đạc để gọn trên bàn, nhẹ nhàng trả lời: “Ngày nào cũng ở đây không có việc gì làm, lấy ra xem chút.”
Lăng Diệc Thâm nhìn chằm chằm cô từ trên xuống, mặc dù không thấy mặt nhưng hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc này của cô: bĩu môi, chớp chớp hàng mi vừa dài vừa cong.
“Đi ngủ sớm đi!” Nói xong hắn kéo chăn trèo lên giường, nằm vào chỗ hắn thường nằm.
Hạ Mạc đau lòng không thốt thành lời, cái ga giường cô vừa mới thay mà... cô chợt nhớ đến những lần trước đây nằm cùng hắn, mặt bỗng đỏ lên.
“Nhưng em có thai rồi” Cô cắn môi dưới, hai tay về về vạt áo, khuôn mặt hơi đỏ ngượng ngùng nhìn hắn.
“Có thai thì không cần ngủ hay sao?” Lăng Diệc Thâm rướn người, dựa vào tường, cố tình hiểu sai ý của cô.
“Hả?” Hạ Mạc ngây người, gãi gãi đầu, trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Mang thai cần được an dưỡng, không thể không thể vận động, nhất là vận động mạnh.”
“Dựa vào cô?” Lăng Diệc Thâm bất giác cười lớn: “Nhìn cô phẳng như sân bay, vẫn còn muốn tôi...”
“Ai là sân bay chứ?” Hạ Mạc bĩu môi nhanh nhảu đáp, suýt chút nữa cắn vào lưỡi, cô vội vàng nói: “Vậy thì em xuống phòng khách ngủ.”
“Cô rốt cuộc có ngủ hay không?” Lăng Diệc Thâm vổn định trêu cô thêm, nhưng vừa nghe cô nói vậy, hắn lập tức khôi phục lại trạng thái vốn có: “Phòng khách là để cho khách, nơi cô có thể ngủ chỉ có cái giường này thôi.”
Lông mày lá liễu của Hạ Mạc dựng đứng lên, muốn nói lại nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng của hắn, tất cả những lời muốn nói lập tức bị chặn lại ở cổ, một chữ cũng không thể phát ra.
“Cô, rốt cuộc là ngủ hay không đây?” Hắn hỏi lại cô, sắc mặt hắn như thế nếu cô dám nói không, hắn sẽ phi ngay xuống đất, bế cô lên giường,
“Ngủ!” Hạ Mạc lại bĩu môi, không phục trèo lên giường, lòng thầm mắng hắn.
Cô xị mặt, ngay cả hơi thở cũng đem chút giận dỗi. Nhìn thấy bộ dạng đó của cô, hắn chợt nghĩ, không biết lát nữa cô có quay sang cắn hắn một miếng hay không nữa?
Hắn duỗi tay, kéo cô vào lòng, bàn tay lớn ấm áp xoa xoa người cô, men theo lưng quần, lần vào bên trong.
Hạ Mạc căng thẳng cắn cắn môi, khép chặt hai chân, cô không biết tiếp theo nên làm gì nữa. Nhưng không như cô tưởng tượng, hắn không làm gì thêm, chỉ đặt tay lên bụng dưới mịn màng của cô, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ấm áp: “Ngủ đi.”
Hạ Mạc thở phào, nhưng cơ thể nhất thời vẫn có chút căng thẳng. Cho đến khi cảm giác hẳn hình như thật sự không có hành động khác cô mới thả lỏng cơ thể, nhắm mắt đi ngủ.
Biệt thự Lăng gia.
Lục Uyển Như đứng bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn màn đêm bên ngoài.
“Hơn mười giờ rồi, phu nhân ngủ sớm thôi” Thím Ngô đau lòng, không nỡ nhìn cô như vậy.
“Thím Ngô, bà nói xem tôi làm như vậy có đúng không?” Lục Uyển Như trong lòng có chút do dự: “Ngộ nhỡ đến khi đó anh ấy không quên được cô ta thì sao?”
“Hạ Mạc có vẻ là cô gái an phận hơn Nhị tiểu thư" Thím Ngô chắc chắn nói.
“Hạ Mạc không khiến tôi lo lắng, vì có Bác Văn rồi, người khiến tôi lo lắng nhất chính là anh ấy.” Lục Uyển Như trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, có cần xin Bác Văn thêm chút thuốc làm suy giảm sinh lí hay không?