Đều tại mẹ không tốt, không thể chăm sóc tốt cho con, không thể cùng con lớn lên...
Cô bỗng nhớ đến mẹ cô. Vào những đêm mùa hạ, bà luôn ở bên giường, giúp cô đuổi muỗi. Vào những buổi tối mùa đông tuyết phủ kín con đường, bà vẫn đứng ở cổng trường đợi cô tan học. Rồi cả những khi cô bị ốm, cũng chính bà là người đã cõng cô hơn một tiếng đồng hồ để đến bệnh viện... Những thứ đó không chỉ là sự vất vả, mà hơn cả đó chính là tình yêu vô bờ bến của một người mẹ dành cho đứa con của mình.
Nhưng cô lại không thể và không có cách nào để cho con cô thứ tình cảm thiêng liêng ấy. Đó là một nỗi đau vô cùng lớn.
Cô khóc, mãi lâu sau mới thôi.
Cô chỉ có thể tự an ủi mình, đứa trẻ ở lại đây ngày ngày đều có người giúp việc bên cạnh, họ sẽ không để con muỗi nào đến gần nó, rồi xe đưa xe đón, còn có tài xế riêng, có lẽ đứa bé sẽ không quan tâm đến tình yêu của cô đâu?
Dù có nghĩ ra hàng vạn lí do cô vẫn không thể lừa được chính mình, cho dù đứa bé không quan tâm, nhưng có thì có. Hơn nữa còn vô cùng quan tâm, nhưng điều ấy cũng chẳng thay đổi được gì.
Hạ Mạc ở trong đó hơn một tiếng đồng hồ, cô không nhanh không chạm đợi cho tóc khô mới mặc quần áo đi ra.
Cô không ngờ, Lăng Diệc Thâm lại ngồi trên giường đợi cô lâu như thế. Nhìn thấy hắn, cô có chút sững sờ, cô lặng lẽ cúi đầu, rẽ sang hướng khác trèo lên giường, ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Hôm nay, cô đã đi bộ quá nhiều, nên bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ.
Chắc có lẽ sau khi được khóc một trận nên tâm trạng cô cũng khá lên nhiều.
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, hắn vốn định hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ phớt lờ, không coi hẳn ra gì đó của cô khiến hắn chẳng buồn hỏi gì nữa.
Hắn có chút tức giận nhìn cô, thực sự muốn lôi cô dậy hỏi rõ hôm nay cô ăn gan gì mà không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn?
Mắt hắn giật giật, cô không những không quay đầu nhìn hắn mà còn đang ngủ ngon lành. Hắn thiếu chút nữa không kiềm chế nổi, nhưng nghĩ tới đứa bé trong bụng cô, hắn quyết định bỏ qua cho cô lần này.
Nghĩ vậy, hắn chui vào trong chăn, nằm ngay bên cạnh cô, bàn tay khẽ đặt lên cái bụng tròn trịa. Toàn thân hắn bỗng không giữ được bình tĩnh, hình như hắn vừa cảm nhận được đứa bé đang đạp.
Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận kéo áo ngủ cô, đặt tay trực tiếp lên da bụng vừa mịn, vừa sáng vừa to tròn của cô. Hắn muốn cảm nhận lại cảm giác vừa rồi, nhưng đứa bé hình như cố ý không muốn, cho nên một chút cũng không cử động.
Hắn không chịu bỏ cuộc, tay liền di chuyển lung tung trên người cô, nhưng vô tình lại đưa lên trên, sờ vào nơi đầy đặn, mềm mại nhất trên người cô.
Hắn sững người, có chút khó tin. Không chỉ bụng cô to lên mà ngay cả chỗ này cũng to hơn trước đây rất nhiều. Trước đây, nếu như bàn tay hắn có thể ôm vừa vặn thì bây giờ khó mà làm như vậy được nữa.
Trong khi đó, Hạ Mạc vẫn ngủ say như không có chuyện gì. Có lẽ hôm nay cô đã mệt lắm rồi, bây giờ cho dù bị người ta cởi bỏ hết đồ cô cũng không tỉnh dậy.
Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh đèn, cơ thể đẹp đẽ của cô hiện ra khiến hắn liền có phản ứng. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên nơi đầy đặn, mềm mại của cô, trái tim hắn từng hồi từng hồi rung lên, mang theo tình yêu và sự cưng chiều trong đó.
Cô đã con với hắn rồi.
Cho dù là tiền của ai, cho dù có bỏ bao nhiêu tiền đi chẳng nữa cũng không thể thay đổi được một sự thật: đứa bé trong bụng cô chính là con của hắn, là con của cô.
Hắn cúi thấp đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bụng cô. Dưới làn da sáng và mỏng ấy, nổi lên vằn máu nhỏ, khiến người ta vừa nhìn đã thấy đau lòng. Hắn hôn dịu dàng, rồi lại hôn lại lần nữa, chầm chậm hôn lên trên.
“Đừng.." Cô nhạy cảm kêu lên, chỉ vài nụ hôn hờ đó cũng đã khiến làn da trắng như ngọc của cô trong nháy mắt trở nên hồng hào, mềm mại như sợi mì. Mặc dù miệng nói cự tuyệt, nhưng những ngón tay thon dài của cô lại không nghe lời, đặt lên đầu hắn.
Lăng Diệc Thâm bất giác cười thầm trong lòng, hắn thực sự muốn chụp lại khoảnh khắc vừa quyến rũ, vừa nũng nịu này của cô. Đợi khi ở trước mặt hắn cố lại làm ra vẻ thanh tao, ngoan hiền, hắn sẽ đưa tấm ảnh này cho cô xem.
Môn hắn cong lên thành một đường, ngậm lấy nhũ hoa hồng hào của cô.
Trong cơn mê, Hạ Mạc cảm giác như có bức tường lửa vây quanh, cho dù có chạy thế nào cũng không thoát nổi. Sự tấn công ấy khiến cơ thể cô không chịu đựng được, bắt đầu ngọ nguậy.
Cho dù cô có giống như khúc gỗ trên giường thì hắn cũng khó kiềm chế nổi, huống hồ bây giờ bộ dạng cự tuyệt nhưng lại như mời gọi này của cô lại càng khiến hắn trở nên hưng phấn hơn.
Từng mạch máu trong cơ thể hắn như muốn phun trào. Những giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng hồng của cô, trong suốt như pha lê. Bộ dạng đẹp đẽ này khiến nơi nào đó của hắn như muốn bùng cháy, hắn thực sự không nỡ dừng lại, nhưng lại không dám tiến xa hơn. Hắn hận không thể làm gì cô, không ngừng chọc ghẹo, trêu đùa nơi tròn trịa đó của cô. Sau cùng khi thấy cô bức bối khó chịu đến đỏ hoe mắt, thút thít trừng mắt với hắn thì hắn mới chửi thầm một tiếng, đưa tay vào nơi đang nóng rực, sâu thẳm đó...
Thấy cô thỏa mãn kêu lên, Lăng Diệc Thẩm mới nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, cùng hắn giải phóng cơ thể. Cô mơ mơ màng màng như trong giấc mơ, nhắm mắt nghe theo sự trêu chọc của hắn. Khi đã đạt đến cực đỉnh, hắn mới chịu buông tay cô ra, nhưng cô lại chẳng chút cảm xúc, khẽ mắng: “Đáng ghét... tay mỏi nhừ rồi.”
Lăng Diệc Thâm thật sự khóc không thành tiếng, đành bế cô đi rửa. Hắn tháo chiếc ga giường đã bị vấy bẩn sang một bên sau đó mới đặt cô trở lại giường. Thời khắc này, hắn dường như càng không muốn rời khỏi cô. Hắn không ngờ, phụ nữ mang thai lại có sức hấp dẫn động lòng như vậy, khiến cho hắn một giây cũng không nỡ rời.
Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ qua, vì sao hắn lại không nỡ? Là vì đứa bé trong bụng cô, hay chỉ đơn giản là vì cô?