• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy hát thật hay! 

Hạ Mạc vốn đã biết Mạc Na hát rất hay, nhưng không nghĩ cô ấy lại hát hay như vậy, khiến người nghe có cảm giác như được trở về những năm ba mươi của Thượng Hải vậy. 

Bài hát kết thúc, Mạc Na cúi chào mọi người, liền nhìn thấy Hạ Mạc đứng gần đó, cô cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ Hạ Mạc lại đến những nơi như này. 

Mạc Na tươi cười đi về phía Hạ Mạc, nắm lấy cánh tay Hạ Mạc, nói: "Ôi chao, đúng là khách quý nha, sao em lại đến đây?”. 

Nhìn bộ đồng phục trên người Hạ Mạc, Mạ Na không khỏi ngạc nhiên: “Học sinh trường Cao Lâm chúng ta không phải là trốn học đó chứ?” 

“Na Na, em tìm chị là có việc gấp. Chị có rảnh không, chúng ta nói chuyện một lát.” 

“Có chuyện gì mà em gấp như vậy?" Mạc Na kéo Hạ Mạc ra khỏi sân khấu, ngồi xuống một chiếc ghế cao, cô gọi cho mình một cocktail và một ly sữa cho Hạ Mạc. 

“Nhà em xảy ra chuyện rồi.” Hạ Mạc vừa nói, khóe mắt đã đỏ hoe. 

Mạc Na vội đứng bật dậy, kéo Hạ Mạc vào bên trong phòng thay đồ ở phía trái hành lang: “Em đừng khóc, hãy nói chị nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" 

Hạ Mạc cố kìm nước mắt, kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho Mạc Na nghe. 

“Bố em đúng là một kẻ khốn!” Mạc Na lại chửi tiếp: “Ông ta có phải là con người nữa không? Tại sao lại có thể bỏ lại mẹ con em mà chạy trốn như vậy chứ?” 

Hạ Mạc lúc này chẳng thể chịu được nữa, cúi đầu, òa lên khóc nức nở. 

“Em khóc cái gì?” Mạc Na tức giận hỏi: “Bố em nợ bao nhiêu tiền vậy?” 

“Hơn một triệu tệ ạ.” 

“Hơn một triệu tệ???” Mạc Na thiếu chút nữa đứng không vững: “Bố em hút thuốc phiện hay 

sao?” 

"Ông ấy chơi cổ phiếu bị thua lỗ, phải vay nặng lãi.” Hạ Mạc cắn môi dưới, giọng nói mang theo sự đau khổ, buồn phiền: “Em không thể bỏ đi một mình như vậy, nếu em đi rồi, mẹ em phải làm sao đây? Em thấy mọi người nói, những người cho vay nặng lãi đều rất hung dữ. Nếu như họ bắt mẹ em đi thì phải làm thế nào đây?” 

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Mạc Na đi đi lại lại trong phòng, phiền não nói: "Chị hiện giờ chỉ có năm mươi nghìn tệ, cho dù bây giờ có chạy khắp nơi để vay, cũng không thể vay 

được hơn một triệu tệ như vậy.” 

Khuôn mặt Hạ Mạc bỗng ửng đỏ: “Chị Na, em tìm chị thực ra không phải để mượn tiền, em chỉ 

muốn hỏi chị xem có chỗ nào đang tuyển người làm không? Em muốn tìm một công việc kiểm tiền nhanh nhất có thể.” 

“Kiếm tiền nhanh ư? Chỉ có thể bán dâm thôi!” Câu nói vừa thốt ra, Mạc Na liền cảm thấy mình thật quá đáng, vội chữa cháy: "Sao vậy, em không muốn đi học nữa ư?” 

“Còn đi học làm gì nữa chị? Mẹ em sợ chủ nợ đến tìm, nên bắt em trốn đến nơi khác. Nét mặt Hạ Mạc mang đầy sự bị thương, cô bước đến bên cửa sổ nhìn ảnh đèn đường chiếu rọi, giọng nói trầm thấp tựa như sắp khóc: “Em chỉ muốn cứu mẹ em thôi.” 

Viền mắt Mạc Na không hiểu sao cũng đỏ lên, cô bé Hạ Mạc này kì thi nào cũng đều đứng nhất, vậy mà... 

Mạc Na đột nhiên nghĩ tới một người có thể giúp Hạ Mạc, ánh mắt cô bỗng sáng rực, kéo tay Hạ Mạc: “Đi, chị dắt em đi gặp một người” 

Hạ Mạc bị kéo đi, suýt chút nữa làm rơi balo, cô nghi hoặc hỏi: “Chị dẫn em đi gặp ai vậy?” 

“Trước tiên em hãy yên lặng và đi theo chị!” Mạc Na ngoái đầu lại, thấy Hạ Mạc vẫn ôm khư khư cái balo: “Không phải em muốn bỏ học rồi sao, còn ôm cái cặp đó để làm gì?” 

“Nhưng trong này có cuộn băng vệ sinh mẹ đưa cho em.” 

“Băng vệ sinh?” Mạc Na cảm thấy vô cùng tò mò, hết nhìn Hạ Mạc lại nhìn cái balo: “Của hãng nào vậy?” 

“Mẹ em đã giấu một nghìn trong đó” Hạ Mạc thấp giọng trả lời. 

Nghe đến đây, Mạc Na chợt thấy mắt mình cay cay, thiếu chút nữa nước mắt không kìm được mà rớt xuống. 

Hạ Mạc nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng vẫn ngây thơ như một đứa trẻ vậy, cho nên đối với cô bé mà nói một nghìn tất nhiên không hề nhỏ chút nào, vậy mà nhà cô bé lại thiếu nợ hơn một triệu tệ... 

“Ý của hai người là, tôi cho hai người mượn một triệu tệ, và hai người sẽ làm ở quán bar mười lăm năm?” Chị Thu như nghe thấy câu chuyện cười viển vông, nhìn Mạc Na nói tiếp: “Cô thử nghĩ xem, mười lăm năm sau liệu quán bar này có còn tồn tại không? Đến lúc đó tôi đem hai người về nhà để hát cho tôi nghe ư?” 

“Chị Thu, sao có thể như vậy chứ? Galaxy Bar chúng ta sẽ trường tồn mãi mãi, em và cô bé đều hát rất hay, chị cứ theo lương hiện tại của em để làm bản hợp đồng, bọn em sẽ làm việc ở đây mười lăm năm” Mạc Na nở nụ cười nói tiếp: “Thực sự bọn em đang gặp khó khăn, chị Thu, chị giúp bọn em được không?” 

“Cô bé này bao nhiêu tuổi rồi?" Nhìn bộ dạng rụt rè của Hạ Mạc, chị Thu bỗng thấy thật buồn. cười: “Vẫn là học sinh ư?”. 

“Cô bé vừa qua tuổi mười tám” Mạc Na vội nói thêm: “Ở trường cô bé luôn đứng trong top đầu, cô bé xinh đẹp này còn là hoa khôi của trường em, hát cũng rất hay, thân hình cũng rất vừa mắt..” 

"Ồ!” Chị Thu đứng dậy, bước đến bên Hạ Mạc. Cô đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Hạ Mạc lên, nhìn cô bé thật chăm chú: “Thực sự rất xinh xắn, nhưng học giỏi như vậy, tại sao lại không tiếp tục đến trường mà muốn đi kiếm tiền rồi?” 

“Nhà con bé đang nợ hơn một triệu tệ, vì không còn cách nào khác nên..” Mạc Na cười khẩy: “Với số tiền lớn như thế thì học hành còn có ích gì chứ?” 

Hạ Mạc đứng phía sau nghe hai người họ nói chuyện mà trái tim như đang rỉ máu. Bởi đâu ai biết rằng, đối với cô việc không được đến trường, không được đi thi là việc đau khổ, buồn chán đến nhường nào. 

Bao nhiêu năm qua, cô học hành vất vả như vậy chỉ vì giấc mơ trở thành tân sinh viên của một trường đại học, nhưng cái cánh cửa cuối cùng ấy cũng đã khép lại với cô... không ai hiểu được trong lòng cô có bao phiền muộn, tiếc nuối...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK