“Hazza, nhưng một triệu tệ quả thực không hề nhỏ chút nào” Đôi mắt xinh đẹp của chị Thu sáng lên, đột nhiên nghĩ ra một chuyện gì đó: “Tôi biết có một cách, không cần dùng đến mười năm, chỉ cần một năm là có thể kiếm được hơn một triệu tệ”
“Cách gì vậy ạ?” Mạc Na nhíu mày, vội vàng hỏi.
Hạ Mạc nhìn chị Thu đầy mong đợi.
“Tôi có một người bạn, cô ấy đang muốn tìm người mang thai hộ, thù lao là một triệu tệ. Nếu đứa bé là con trai thì sẽ trả thêm năm trăm nghìn tệ
Mang thai hộ? Hạ Mạc nhìn chị Thu với ánh mắt hoảng hốt, ngạc nhiên, rồi lại nhìn sang Mạc Na.
“Không được!” Khuôn mặt Mạc Na trắng bệch, vươn tay kéo Hạ Mạc: “Chị Thu, cô bé mới mười tám tuổi thôi... chúng ta không còn cách nào khác hay sao?”
“Cô thật ngây thơ” Chị Thu cười nhạt, nói: “Cô thử nói xem bây giờ có thể làm cái gì mà một lúc kiếm được một triệu tệ đây? Cho dù có “làm gái” cũng không thể nào kiếm được số tiền nhanh đến vậy đâu.”
Mạc Na tất nhiên hiểu được rằng những lời của chị Thu đều là thật, nhưng nhìn cô bé mới mười tám tuổi Hạ Mạc phải trở thành mẹ, cô sao nỡ đây chứ?
Bao nhiêu năm qua, cô chỉ có duy nhất một người bạn là Hạ Mạc, nhưng một mình cô thì có thể làm gì để giúp được Hạ Mạc?
Mạc Na cắn răng cất tiếng hỏi: “Chị Thu, chị có biết ai đang tìm người tình không?”
“Tìm cho cô, hay cô bé đó?” Đôi mắt phượng xinh đẹp của chị Thu khẽ nhướn lên: “Nói thực lòng, nếu là cô, muốn tìm được một đại gia thì phải dựa vào may mắn, nhưng nếu là cô bé đó, không chừng phải làm nhân tình của bọn họ rất lâu, hơn nữa còn có thể bị mọi người bàn tán dị nghị... nhưng nếu đồng ý mang thai hộ thì cô bé chỉ cần có thai, rồi tìm một nơi không ai biết đến, lặng lẽ sống qua ngày rồi sinh đứa bé ra là xong nhiệm vụ. Quan trọng là việc này thần không biết mà quỷ cũng không hay, ngoại trừ việc mất đi cái màng trinh đó, sẽ chẳng có gì ảnh hưởng đến cô bé cả. Bây giờ việc nào tốt, việc nào xấu tự hại người có thể cân nhắc.”
Khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn của Hạ Mạc biến sắc, không còn một giọt máu khi nghe những lời đó của chị Thu.
“Chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Mạc Na nắm lấy đôi tay của Hạ Mạc, an ủi cô: "Chị sẽ đi tìm thêm bạn, rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách nhé”
“Một triệu tệ, các cô thử nghĩ xem người bình thường sao kiếm ra được, mà cho dù có cũng chẳng ai cho mượn không đầu” Chị Thu lại tiếp tục nói thêm, trong giọng nói ấy mang theo chút thương hại: “Hơn nữa những kẻ cho vay nặng lãi không đùa được đâu.”
Những ngón tay thon dài của Hạ Mạc khẽ run run, hơn ai hết cô hiểu rõ được rằng những kẻ cho vay nặng lãi rất đáng sợ, đâu phải muốn trốn thì có thể trốn được như mẹ cô nghĩ.
“Được, em đồng ý.” Câu nói ấy được phát ra từ Hạ Mạc, cô nắm chặt tay Mạc Na, nhìn chị Thu nói: “Nhưng em đang cần tiền gấp, chị có thể nói với bên đó đưa tiền trước cho em được không?”
“Được, vậy sáng sớm mai cô đến đây, việc này tôi đảm bảo chắc chắn sẽ đưa tiền trước cho cô” Chị Thu đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười khẩy: “Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở một điều, hai người có thể không đồng ý, nhưng một khi đã đồng ý thì không được nuốt lời, nếu không thì tôi còn tàn nhẫn hơn cả bọn cho vay nặng lãi. Điều này Mạc Na cô là người hiểu rõ nhất”
Mạc Na kéo Hạ Mạc rời khỏi quán bar. Về đến phòng trọ, cô rót cho Hạ Mạc một cốc nước nóng, hai người ngồi đối diện với nhau trên ghế.
Hạ Mạc cứ ngồi đó cho đến khi trời sáng mới đứng dậy, rời khỏi ghế: “Đi thôi!”
Mạc Na nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Hạ Mạc, lại một lần nữa nhắc nhở cô: “Nếu em đã quyết định rồi thì sau này sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa.”
“Mạc Na, chị biết đó, từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ là người duy nhất đối xử tốt với em, cho nên em không thể để mẹ gặp nguy hiểm như vậy được.” Hạ Mạc bước đến bên cửa sổ, những tia nắng của buổi sớm chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô nhẹ nhàng nói với Mạc Na: “Chuyện tiền nong chị đừng nói với mẹ em, hãy cứ để bà li dị với bố. Còn nữa, trong một năm tới, chị có thể thay em chăm sóc cho bà được không?”
“Em yên tâm, chị sẽ chăm sóc thật tốt cho bác gái” Mạc Na dạng cánh tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Hạ Mạc, đau lòng không kiềm được nước mắt.
Hai người đến gặp chị Thu, sau đó họ cùng nhau đi đến một bệnh viện tư nhân. Trong khi Hạ Mạc được đi kiểm tra sức khỏe, thì Mạc Na được người dẫn đi đến nơi khác.
“Để tránh sau này bọn họ đến làm phiền mẹ con cô, người của tôi sẽ cùng với Mạc Na đến đó trực tiếp lấy tiền.”
Hạ Mạc cảm kích nói: “Thực lòng rất cảm ơn chị.”
“Cô không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ cần cô làm đúng theo thỏa thuận, tốt nhất là đừng có những thứ tình cảm vô nghĩa.” Chị Thu nhìn sâu vào đôi mắt của Hạ Mạc, nói thêm: “Tôi có thể giúp cố, đương nhiên cũng có thể hủy hoại cô.”
“Vâng” Hạ Mạc toàn thân ớn lạnh, sợ hãi gật gật đầu.
Những ngày sau đó, cô tiếp tục ở lại trong bệnh viện hiu quạnh, lạnh lẽo này. Mười ngày trôi qua thật lâu, đến ngày thứ mười, cô bị đưa đến một chiếc bồn tắm thả đầy hoa tươi. Sau khi ngâm mình trong đó hơn một tiếng, cô lại được dẫn vào một căn phòng.