Hạ Mạc có một tiếng đồng hồ để ngâm mình trong bồn tắm, sau đó, dưới sự giám sát của người giúp việc, cô cẩn thận thoa kem dưỡng da lên cơ thể, rồi mặc một chiếc váy ngủ mỏng và được đưa vào một căn phòng nhỏ.
“Phu nhân ra lệnh, trước tiên cô ngồi đây xem tivi, học theo các động tác trong đó. Đêm nay, đừng có ngây ra như khúc gỗ, cô phải chủ động” Giọng nói của cô giúp việc lạnh lùng và đầy mia mai.
Bắt cô phải chủ động?
Hạ Mạc nửa hiểu nửa không gật gật đầu, sau đó cô ngồi xuống ghế sofa, đối diện với tivi.
Điều khiến cô ngạc nhiên là tivi lại chiếu một bộ phim như vậy.
Cô vừa hiếu kỳ, vừa cảm thấy buồn nôn. Cô đỏ mặt không dám nhìn, nhưng những âm thanh ấy vẫn cố tình lọt vào tai, khiến cô muốn trốn cũng không được.
“Tắt nó đi!” Cô quay đầu lại và nói. Cô giúp việc khó chịu, nhìn chằm chằm Hạ Mạc nói:
“Phu nhân nói rồi, đêm nay cô phải chủ động” Cô ta nhìn chằm chằm Hạ Mạc giống như một con robot.
Người Hạ Mạc bỗng run rẩy bắt cô phải làm giống như cô gái trong tivi ư?
“Sao có thể chứ?”
Cô giúp việc ngồi cạnh giống như giảm ngục đang trông chừng trong phạm, dường như lúc nào cô ta cũng sẵn sàng lao về phía trước, bắt Hạ Mạc thẳng đầu, mở to mắt.
Hạ Mạc chỉ có thể ngồi yên và buộc phải xem tiếp. Xem được hai lần, thì cánh cửa bị ai đó mở ra: “Phu nhân nói, có thể ra ngoài rồi.”
Hạ Mạc giống như khúc gỗ, bị người ta đưa đến trước cửa của một gian phòng.
“Nhớ rõ, cô phải chủ động!” Khi mở cánh cửa, cô ta dúi vào tay Hạ Mạc một viên thuốc, lại nhắc nhở: “Uống viên thuốc này, đêm nay cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau đó, cô ta lùi lại phía sau, đẩy Hạ Mạc vào trong phòng.
Căn phòng được che bởi một tấm rèm khá dày, ngay đến cả một cái đèn ngủ cũng không có.
Hạ Mạc đứng ngây ở cửa một lúc, rồi mới cắn môi dưới, từng bước mò mẫm tiến về phía trước.
Cô cuối cùng cũng run rẩy mà chạm vào giường, men theo cạnh giường, cẩn thận trèo lên, tiếp tục tiến về phía trước, cô chạm phải một thân nhiệt nóng bỏng, không mặc mảnh vải trên người.
Hạ Mạc như bị giật điện, vội thu tay lại, nhưng nghĩ đến một triệu tệ, cô lại đành đưa tay ra...
Hạ Mạc phát hiện người đàn ông này một chút cũng không cử động, cũng không có chút phản ứng nào. Trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra người đàn ông này không phải bị ngất, mà là đang ngủ say.
Cô cắn rằng: “Thôi thì chết sớm đầu thai sớm.” Nghĩ vậy, có hình dung lại và bắt chước theo những động tác của người phụ nữ trong tivi.
Người đàn ông mơ mơ màng màng, bị sự động chạm của Hạ Mạc làm cho tỉnh lại không ít lại lần, không kìm được mà khẽ nói: “Chết tiệt.”
Duỗi dài cánh tay, kéo người phụ nữ trước mặt vào lòng...
Đôi môi nồng nặc mùi rượu của hắn, đáp xuống cảnh môi anh đào của Hạ Mạc thật chuẩn xác, chặn lại những tiếng kêu hoảng sợ của cô.
Hắn giống như một con dã thú, điên cuồng giày vò cơ thể Hạ Mạc, với một người lần đầu làm chuyện đó, cô vẫn không thể chịu nổi mà ngất đi...
Sau khi đã giải tỏa được cơ thể, hắn dừng lại, nằm trên giường nghỉ vài phút, đôi mắt hắn trần tĩnh, mang theo tia lạnh lùng, không chút thương tiếc đẩy người phụ nữ bên cạnh ra xa, Hạ Mạc không một chút phản ứng bị hắn đẩy sang một bên.
Hắn đứng dậy, dùng chân trần kéo tấm rèm, tạo thành một khe hở nhỏ.
Hắn cười khẩy nhạt, mặc quần áo, rời khỏi phòng mà không thèm liếc nhìn người phụ nữ trên giường.
Trong phòng khách, hắn nhìn thấy Lục Uyển Như - người vợ hiền lành, dịu dàng, tài giỏi của mình đang ngồi trên sofa.
"Anh dậy rồi?”, Lục Uyển Như tiến tới mỉm cười với hắn, khóe mắt liếc xéo người giúp việc đứng dưới cầu thang, khi thấy cô ta đi lên lầu, Lục Uyển Như nhẹ nhàng hỏi: “Anh ăn ở đây, hay là ra. ngoài ăn vậy?”
“Tối qua, tôi ăn no rồi, không thấy đói!” Hơi thở mang theo chút tức giận, hắn lướt qua người Lục Uyển Như. Khi tay chuẩn bị đặt lên nắm cửa, hắn bỗng dừng lại, nói: “Anh đã hứa với em rồi, thì sẽ không nuốt lời, cho nên phiền em đừng có đưa thuốc này cho anh nữa. Em chẳng phải cũng không muốn sinh ra một đứa trẻ ngốc nghếch sao?"
Lục Uyển Như đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn hắn sải bước đi ra ngoài vườn, viền mắt ửng đó.
"Phu nhân, cô hà tất phải khổ như vậy chứ?” Thím Ngô đứng bên cạnh nhìn cô thương xót, rót cho cô một ly nước ấm: “Cậu chủ thực ra vẫn có chút tình cảm với cô”.
“Thím Ngỏ, người phụ nữ đó trở về rồi, có ta sẽ không buông tha cho tôi." Lục Uyển Như cầm ly nước uống một hộp nhỏ, nói tiếp: “Nếu như lại để cô ta sinh con trước, thì cái chức Lãnh phu nhân cũng coi như xong rồi.”