Hạ Mạc tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao, mặc dù cơ thể có chút đau nhức nhưng so với hai lần trước thì lần này có vẻ tốt hơn nhiều, chí ít chỗ đó cũng không còn quá đau đớn. Cô không có ý định sẽ ra khỏi phòng cho nên sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ngoan ngoãn ngồi trên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn cái cây phía xa, trên đó hình như có một tổ chim nhỏ. Cô nghĩ nếu có gió bắc thổi qua thì nó sẽ rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Cô chăm chú nhìn nó thật lâu.
Nếu như nó thực sự rơi xuống thì sao nhỉ? Cô chắc chắn sẽ nhặt nó, đợi khi có cơ hội sẽ đem nó đặt lại trên cành cây, phòng năm sau khi gia đình chúng quay trở lại nhưng không tìm thấy nhà của mình đâu.
Khóe mắt Hạ Mạc hơi cay cay, ngôi nhà của cô ấy cũng sắp không còn nữa rồi, cho nên ngôi nhà của chú chim nhỏ không thể mất.
Lục Uyển Như đang ngồi trong phòng khách đọc báo, bất giác nghĩ đến bộ dạng hưng phấn, vui vẻ rời đi lúc sáng nay của Lăng Diệc Thâm, cô liền gấp gọn tờ báo, đặt trên bàn, quay sang nói với thím Ngô: “Chúng ta lên lầu thăm Hạ Mạc một chút.”
“Không phải phu nhân nói không muốn gặp Cô bé sao?” Thông ph nhẹ nhàng nhắc cô.
“Tôi vốn có suy nghĩ như vậy, tôi và cậu chủ đều không muốn nhìn thấy hình dáng cô ta, cho nên đợi khi cô ta sinh xong, sẽ để cô ta đi, sau đó chúng ta cũng sẽ chuyển đến nơi ở mới, không còn một chút liên quan gì đến cô ta.” Lục Uyển Như vừa nói, vừa đứng lên bước lên cầu thang, giải thích thêm: “Nhưng bây giờ cô ta đã gặp mặt cậu chủ rồi, vậy tôi và cô ta gặp hay không gặp cũng có gì khác nhau đâu?”
“Cô bé Hạ Mạc đó có vẻ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không giở trò gì đâu” Thím Ngô thật sự thấy cô bé đáng thương nên nói giúp vài câu.
“Con mắt nhìn người của chị Thu từ trước đến nay đều không sai, người cô ta nhìn trúng trước nay chưa có gì sơ suất” Lục Uyển Như lùi lại nửa bước cho thím Ngô gõ cửa: “Sau này hãy đối xử tốt với Hạ Mạc một chút”
Thím Ngô cười cười gật đầu đồng ý rồi mới mở cửa tiến vào.
Lục Uyển Như nhìn người con gái đang ngồi thu mình trên phía cửa sổ, trong lòng có chút thương hại không nói thành lời, nhưng cũng có chút thích thú gì đó. Cô bảo thím Ngô rời đi trước, một mình đi đến bên cạnh Hạ Mạc, nhẹ giọng cất tiếng hỏi:
“Hạ Mạc, cô đang nhìn cái gì đó?” Ánh mắt của cô cũng nhìn theo hướng của Hạ Mạc.
Phòng Hạ Mạc nằm ở hướng Đông Nam, bên ngoài có hòn non bộ và hồ nhân tạo. Vào mùa hè cảnh sắc nơi đây sẽ rất đẹp, nhưng chỉ có điều hiện tại ngoài trời đang nắng chang chang, lác đác vài bóng người, không biết cô đang nhìn cái gì?
“Muốn đi ra đó sao?” Lục Uyển Như kiên nhẫn hỏi tiếp.
Hạ Mạc chỉ lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lục Uyển Như lo lắng, Hạ Mạc vẫn là một đứa trẻ, mấy ngày nay ở cùng Lăng Diệc Thâm có khi nào bị anh làm cho sợ hãi nên tinh thần có chút vấn đề, cô lại gặng hỏi lần nữa: “Tôi bảo thím Ngô dân cô ra ngoài dạo chút nhé!”
Hạ Mạc vẫn lắc đầu, quay đầu nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh mới phát hiện người đó không phải là thím Ngô: “Chị là ai? Có phải là phu nhân đã thuê em không?”
“Đúng vậy.” Đây là lần đầu tiên Lục Uyển Như nhìn thấy Hạ Mạc ở ngoài đời, vì trước đó cô mới chỉ nhìn Hạ Mạc qua ảnh. Cô không ngờ cô bé Hạ Mạc này lại xinh đẹp xuất chúng như vậy, nghĩ lại những lời nhận xét trong bảng điều tra: hoa khôi của lớp, hoa khôi trường, thành tích học tập xuất sắc, ngoan ngoãn... trong lòng cô không khỏi có chút tiếc nuối cho cô bé.
Một cô gái ưu tú như vậy thì chắc chắn con của Lăng Diệc Thâm cho dù là trai hay gái cũng sẽ là cực phẩm.
“Đợi sau khi sinh đứa bé ra, tôi sẽ sắp xếp cho cô vào một trường đại học. Nếu có thời gian có thể suy nghĩ xem cô muốn vào trường nào, muốn học ngành gì. Đến khi đó tôi sẽ giúp cô làm các thủ tục” Lục Uyển Như hứa với cô bé.
“Cảm ơn chị” Hạ Mạc gật gật đầu đồng ý. Với cô đi học chính là nỗi đau sâu nhất.
“Nếu được, chị có thể cho em mượn vài quyển sách cấp ba không ạ?” Hạ Mạc phân vân hỏi.
Lục Uyển Như gật đầu đồng ý.
“Phu nhân!” Hạ Mạc gọi với theo khi nhìn thấy Lục Uyển Như chuẩn bị rời đi: “Em còn có một việc muốn nhờ chị giúp một chút”
Lục Uyển Như khẽ chau mày, cô không thích nhất chính là những người không biết điều, không biết thế nào là đủ: “Nói đi.”
“Trên cái cây ngoài kia có một tổ chim nhỏ, chị có thể sai người lấy nó xuống được không... mấy ngày nay gió to em sợ sẽ thổi rơi xuống” Hạ Mạc như sợ cô không đồng ý nên vội vàng giải thích thêm: “Mùa xuân năm sau em sẽ nghĩ cách đem nó đặt lại chỗ cũ, ngộ nhỡ chim nhỏ trở về lại không thấy nhà của nó đâu.”
Lục Uyển Như không biết mình bị chữ “nhà” của cô làm cho kích động hay VÌ “chú chim nhỏ đó” không tìm thấy nhà làm cho cảm động. Có nhìn theo hướng Hạ Mạc chỉ, phát hiện trên cái cây phía xa quả thực có một tổ chim nhỏ đang chao đảo như sắp rơi, vô thức gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mạc bỗng nở một nụ cười ngọt ngào. Trong đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm ấy xuất hiện một tia sáng rực rỡ.
Hạ Mạc cúi đầu cảm ơn Lục Uyển Như.
Lục Uyển Như nhìn lên cổ Hạ Mạc: “Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, cần thứ gì thì cứ nói với thím Ngô.”
Hạ Mạc vẫn ngồi đó chăm chú quan sát cái cây. Khi chiều xuống, cô nhìn thấy chiếc xe tải chở theo một cái thang, người đàn ông đứng trên đó đang lấy tổ chim trên cây đặt ngay ngắn lại, bên dưới còn đặt thêm một tấm gỗ nhỏ màu xanh lá.
Trong khung cảnh mờ mờ mịt mặt ấy, chút màu xanh vừa được thêm vào trông thật mới lạ. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là người đó không chỉ cố định lại tổ chim, mà còn đặt thêm vào đó một cái tổ khác.
Chiều hôm ấy, thím Ngô lại đem lên cho cô vài cuốn sách và cây bút, còn thêm cả một hộp hoa quả, Hạ Mạc nở một nụ cười thật lòng: “Thím Ngô, bà thay cháu cảm ơn phu nhân nhé.”
“Được.” Thím Ngô cũng tự dưng vui vẻ theo cô, bà thực sự hi vọng Hạ Mạc có thể sinh cho phụ nhân một đứa trẻ khỏe mạnh, thông minh, ngoan ngoãn: “Nếu như có còn có yêu cầu gì thì cứ nói trực tiếp với tôi.”
“Vâng.” Hạ Mạc dành thời gian còn lại, ngồi ngay ngắn trước bàn chăm chỉ đọc sách, còn ăn ngon lành một đĩa hoa quả.
Thím Ngô đưa cơm tối cho Hạ Mạc xong liền cười kể với Lục Uyển Như: “Đúng là một đứa trẻ, cả chiều nay chỉ ở trong phòng đọc sách, ăn hết hộp hoa quả, cơm tối cũng ăn xong rồi, nhìn thấy tôi còn cười híp mắt, không ngừng nhờ tôi cảm ơn tiểu thư nữa” .
“Tâm trạng cô bé vui vẻ thì cũng sẽ có ảnh hưởng tốt với đứa trẻ sau này.”