Hạ Mạc tỉnh dậy trong lòng hắn, cô có chút mơ hồ, không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Có phải cô và hắn lại làm chuyện đó không, hay chỉ là giấc mơ? Còn thử nóng như lửa mà cô cầm rốt cục là thứ gì vậy?
Lúc này, Hạ Mạc mới phát hiện hơn và cô đều đang không mặc gì, trong đầu cô liền “Binh” một tiếng nhớ ra mọi chuyện.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng gỡ bàn tay to lớn đang để trên ngực cô, nhưng cô càng động đậy, bàn tay ấy lại càng siết chặt hơn.
Hạ Mạc giận bừng bừng từ đầu tới chân, nếu như bây giờ có chiếc kim trong tay, cô sẽ không chút do dự mà đâm vào bàn tay bướng bỉnh đó một cái.
Nhưng điều khiến cô xấu hổ hơn là cái đó của hắn càng ngày càng áp sát vào thân sau của cô... Cô cắn chặt răng, dùng chút lực, dứt khoát kéo tay hắn ra khỏi người mình, ôm bụng trèo xuống giường. Sau khi mặc xong quần áo cô mới quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say đó.
Có một cơ thể khỏe mạnh, nhưng lại đi làm chuyện trái với thuần phong mỹ tục. Đâu có ai quy định, cuộc đời mỗi người đều phải sinh con, không có con thì sẽ làm sao chứ? Nhưng, nếu như không có người muốn có con như hắn, thì cô làm sao có thể kiếm tiền nhanh như vậy.
Hạ Mạc rút lại ý nghĩ đó, thở dài một cái rồi đi vào nhà tắm.
Lăng Diệc Thầm vẫn nằm trên giường, cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, hắn mới mở mắt tỉnh dậy. Thật ra, ban nãy khi cô cầm tay hắn, hắn đã tỉnh rồi, nhưng trong hoàn cảnh ấy, hắn không biết phải đón nhận như thế nào, cho nên đành giả vờ không biết gì.
Với hắn, buổi sáng tỉnh dậy cùng với một cô gái có gì đó thật xa lạ, nhưng hắn lại không hề ghét cái cảm giác ấy, ngược lại lại vô cùng thích thú.
Hắn nằm trên giường thêm một lúc, đợi khi khi cô tắm rửa rời khỏi phòng, hắn mới ngồi dậy.
Hắn và có kẻ trước người sau đi xuống dưới lầu, không ai nói với ai một câu, lặng lẽ ăn xong bữa sáng. Hắn vội quay lại nhà cũ lấy tài liệu quan trọng cho buổi họp sáng nay, nhưng trước khi đi vẫn không quên nói với cô: “Mấy ngày nay, tôi sẽ ở lại đây
Câu nói của hắn khiến Hạ Mạc ngây ra chốc lát, mãi sau đó cô mới hiểu được ý tử trong câu nói của hắn.
Có phải buổi tối hắn muốn ở cùng cô?
Đúng như đã nói, buổi tối hắn quay lại đây.
Sau khi làm xong công việc, tắm rửa sạch sẽ hắn mới quay trở lại phòng ngủ. Như thói quen, hắn thấy cô đang ngồi ở bàn đọc, chăm chú đọc sách.
“Cô muốn đỗ trạng nguyên hay sao?”
Mặc kệ hắn nói gì, cô vẫn không ngẩng đầu, cặm cụi viết xong hai câu mới nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Tối nay, em sẽ ngủ dưới nhà, thím Phùng nói bây giờ là giai đoạn quan trọng của thai kì, phu nhân dặn bà và Tiểu Thúy phải ở bên em, nửa bước cũng không được rồi.”
Tâm trạng Lăng Diệc Thâm vốn đang vui, liền bị câu nói của cô làm cho mất hứng: “Cô nghĩ mình bây giờ vẫn còn xinh đẹp hay sao? Hay cô nghĩ tôi quả thiếu thốn không biết kén chọn, phải xuống tay với một người như cô?”
Hạ Mạc cúi thấp đầu, nhìn xuống bụng mình, tâm trạng cô cũng liền không vui, nói lại: “Nếu như không phải vậy, thì hôm qua ai là người cởi váy của tôi?”
“Cô... Trong trí nhớ của hắn, cô là cái bánh báo nhỏ, chỉ biết chịu đựng, không dám phẫn nộ, càng không dám cãi lời, nhưng từ tối qua đến giờ, cô như biến thành con người khác. Có phải cô muốn nổi loạn?
Hạ Mạc lúc này giống như miệng hùm gan sửa, chằm chằm nhìn lại hắn. Bụng cô bây giờ đã lớn như vậy rồi, cô không tin hắn dám làm gì cô.
“Bụng cô bây giờ đang có con của tôi, nó không được chịu bất kì ấm ức nào, dù chỉ là một chút. Đêm qua cô mặc váy như vậy, nhỡ khiến nó bí bách thì phải làm sao?” Đêm qua hắn đã phải nghĩ đi nghĩ lại mới tìm ra được lí do hợp lí này.
Hạ Mạc ngửi được mùi mờ ám trong lí luận của hắn, nhưng cô vẫn không quên, bàn tay sảng nay đặt trên ngực cô, hình như có gì đó sai sai ở đây. Đến bây giờ, ngực cô vẫn còn hơi đau.
“Nếu như chỉ ở trong phòng ngủ suốt thì tốt nhất đừng mặc gì, còn nếu có việc phải ra ngoài thì hãy mặc” Lăng Diệc Thầm nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Thân hình cô bây giờ thật khiến người ta không dám khen lấy lòng... còn nữa, sao cô lại có hai cằm vậy?”
Cô còn đang đỏ mặt vì câu nói phía trước của hắn, bỗng thay đổi sắc mặt, mở to mắt: “Sao cơ? Tôi có nọng cằm hả?” Lời vừa dứt, cô vội vàng chạy vào phòng tắm.
“Cô đi chậm chậm giúp tôi. Tim hắn đập thình thịch, nhưng không dám kéo mạnh cô, chỉ có thể đi theo sau cô vào trong.
Cô đứng đối diện gương, hết bĩu môi rồi lại nhe răng, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới. Trước bộ dạng có chút ngốc ngếch, đáng yêu này của cô, trong lòng hắn bỗng cười thầm, nuốt lại câu nói hắn vừa định nói ra: “Sau này, cô cẩn thận giúp tôi một chút được không?”
“Chỗ nào hai cằm đâu chứ?”
Hạ Mạc soi gương hết nửa ngày mới nhớ đến đứa bé trong bụng mình. Với cô, ngoài thành tích học tập ra, thì điều khiến cô tự hào nhất chính là khuôn mặt nhỏ, và cải cằm nhọn nhọn này của mình..
Cô không vui quay ra nhìn hắn: “Mắt anh có vấn đề sao? Sao không đeo kính vậy chứ?”
“Không phải sức khỏe của đứa bé mới là quan trọng nhất sao? Cô có béo thêm chút cũng đầu có vấn đề gì?" Câu nói của hắn, thực sự không có ý gì khác, chỉ thuận miệng mà nói ra thôi, nhưng với người tâm trạng vui buồn thất thường gần đây, Hạ Mạc lại hiểu rằng: “Cô cầm tiền của tôi rồi, chỉ cần đảm bảo đứa trẻ khỏe mạnh là được.”
“sức khỏe của đứa bé đương nhiên là quan trọng, nhưng cái khuôn mặt này của tôi cũng quan trọng không kém. Nếu không, làm sao tôi có thể tìm được người khác để kết hôn rồi sinh con nữa đây?” Lời vừa dứt, chính cô cũng bị mình dọa cho giật mình. Tại sao cô có thể to gan nói ra câu đó vậy? Lại còn dùng ngữ khí đó để nói với hắn nữa chứ? Có rốt cuộc có ý gì vậy?
Cô bỗng thấy mất tự nhiên, nghiêng người định đi vào phòng tắm, nhưng lại bị kẹt giữa thành cửa và hăn.
Hắn một chút cũng không động đậy, toàn thân tỏa ra khí lạnh bức người. Hai người đứng như vậy nhìn nhau nửa ngày, sau cùng vẫn là Hạ Mạc xuống nước trước: “Phiền anh nhường chút được không?”
Lăng Diệc Thâm nhẹ nhàng đặt tay xoa bụng cô, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cái cằm nhỏ nhắn của cô: “Sau này, cô là người phụ nữ của ai cũng không liên quan đến tôi, nhưng bây giờ cô là của tôi, cô phải nhớ rõ cho tôi. Còn nữa, cô đừng cho rằng trong bụng cô có con của tôi thì cô có thể làm càn... Một triệu tệ với tôi căn bản không là gì cả, tôi có thể thuê cô thì tất nhiên cũng có thể thuê người khác. Cho dù tôi không cần dùng đến tiền, chỉ cần tôi vẫy tay thì cũng có người khác tự nguyện xin sinh con cho tôi. Cho nên đối với tôi, đứa trẻ này và cô không phải là duy nhất”
Nước mắt Hạ Mạc bất giác vì câu nói của hắn mà rơi xuống, ý hắn muốn nói: đứa trẻ này có cũng được mà không có cũng chẳng sao?