Nếu như Lăng Diệc Thẩm không thể có con, chắc chắn Lục Uyển Thu lại nhảy lên vì vui mừng, vậy thì phải làm sao?
“Cậu chủ là người sống trọng tình nghĩa, phu nhân đừng lo lắng.” Thím Ngô vội khuyên ngăn: “Phu nhân đừng có suy nghĩ gì khác, ngộ nhỡ lại làm tổn thương cậu chủ, vậy thì coi như được một mất mười rồi”
“Tôi biết rồi.” Lục Uyển Như khôi phục lại tinh thần, có chút hờn dỗi nói với thím Ngô: “Bà cũng mau về phòng ngủ đi.”
“Tôi đợi phu nhân rồi sẽ đi ngủ ngay”
Lục Uyển Như nhìn bà trìu mến, viền mắt đỏ hoe. Những năm qua, chỉ có bà luôn bên cạnh cô, là người duy nhất đối xử thực lòng với cô mà thôi.
“Bà xuống nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng đi ngủ ngay đây” Dứt lời, cô vén những sợi tóc bạc của bà lên sau tai, đau lòng nói: “Sao bà lại nhiều tóc bạc thế này rồi?”
“Tôi cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, có tóc bạc cũng không có gì lạ.” Thím Ngô nhìn đôi mắt lấp lánh ánh lệ của Lục Uyển Như vội cười: “Nhưng phu nhân yên tâm, tôi vẫn khỏe lắm, vẫn có thể chăm sóc tiểu thiếu gia đến khi trưởng thành”
Lục Uyển Như cũng cười theo bà: “Còn không phải sao, tiểu thiếu gia tất nhiên phải để bà giúp tôi chăm sóc rồi.”
Nghĩ đến sắp có một đứa bé gọi mình là “mẹ” cô liền vui thích nắm tay thím Ngô: “Tôi nghe nói, con trai thì thường giống mẹ, bà nói thử xem sau này nó sẽ trông như thế nào nhỉ?”
“Nhưng tôi nghe người già nói, đứa trẻ sẽ giống với người nuôi dưỡng nó, tôi thấy tiểu thiếu gia nhất định là giống phu nhân rồi” Thím Ngô nói tiếp: “Năm đó phu nhân ở thành phố D..”
“Tôi biết rồi, biết rồi.” Lục Uyển Như cười cười, ngắt lời bà: “Sao bà lúc nào cũng nhắc đến chuyện đó vậy, có ý gì đó?”
“Tôi nói đều là thật lòng mà..” Thím Ngô cũng cười với cô.
“Tôi biết, bà có bao giờ nói dối đầu” Nghĩ lại thời trẻ sốc nổi của mình, Lục Uyển Như thấy khóe
mắt hơi cay cay... Ai có thể ngờ rằng, một cô gái đầy kiêu ngạo năm ấy sẽ có ngày hôm nay, phải dựa vào ân tình một đời để giữ cái vị trí chính thất của mình.
“Phu nhân hãy nghe bà già này một câu, đứa trẻ biết khóc thì mới có sữa để uống, nếu phu nhân có thể nhường nhịn một chút, thì cậu chủ nhất định sẽ nhún nhường nhiều hơn” Thím Ngô thật lòng khuyên cô.
“Muộn rồi!” Lục Uyển Như gượng cười đau lòng: “Năm ấy khi mất đi đứa bé, nếu như tôi đau khổ, than khóc thì có lẽ còn có tác dụng. Nhưng bây giờ, Lục Uyển Thu dùng vô số thủ đoạn, tôi có khóc liệu còn tác dụng?”
Lăng Diệc Thâm nằm trên giường trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Trong khi ấy, cô gái bé nhỏ Hạ Mạc đã cuộn tròn trong lòng hắn, ngủ ngon lành. Bàn tay Lăng Diệc Thâm vẫn xoa xoa bụng dưới của cô, làn da có thật mềm mại và ấm áp, khiến hắn không nỡ rời. Trong bụng cô thực sự đã có con của hắn ư? Hắn cứ vậy mà suy nghĩ, kích động, hồi hộp không chợp được måt.
Hắn bỗng nhớ lại sáu năm về trước, lẽ ra hắn cũng sẽ có một đứa con... nhưng vì một lần ngoài ý muốn mà đứa trẻ ấy đã mất khi còn trong bụng mẹ. Sự việc lần đó đã khiến Lục Uyển Như không còn có thể mang thai nữa.
Sáu năm rồi, hai người họ đã kết hôn được sáu năm rồi.
Có những lúc hắn vô cùng hối hận, nếu năm ấy hắn đủ kiên quyết, ngoại trừ Lục Uyển Thu ra hắn không lấy người khác, thì liệu sẽ có kết cục như hôm nay? Hắn và Lục Uyển Thu là bạn học từ mẫu giáo cho đến cấp ba, hai người luôn như hình với bóng. Nhưng không thể ngờ, năm hai đại học, gia đình lại ép hắn lấy Lục Uyển Như - cô gái lớn hơn hắn hai tuổi.
Điều khiến hắn không ngờ hơn, đó là chỉ vì một câu nói của mình năm đó, mà Lục Uyển Thu đã đợi hắn sáu năm.
Nhưng cô ấy đợi sáu năm rồi thì sao? Có thể thay đổi được gì sao?
Hắn không thể li hôn với Lục Uyển Như, không thể, trừ khi hắn muốn làm mẹ hắn tức chết.
Lục Uyển Như nói, chỉ cần cho cô một đứa con, cô sẽ không làm phiền đến cuộc sống riêng tư của hắn, nhưng cuộc sống riêng của hắn lại không bao gồm Lục Uyển Thu.
Nhưng nếu Lục Uyển Thu rời xa hắn, cô ấy sao có thể sống? Hơn nữa hắn cũng không thể mở to mắt coi sáu năm chờ đợi của cô là vô nghĩa.
Còn người phụ nữ đang nằm bên cạnh hắn, cô ấy sẽ sinh cho hắn một đứa con, nhưng có thật như lời Lục Uyển Như nói, cho cô gái này tiền, cô sẽ rời đi? Ngộ nhỡ có một ngày, người ta biết mẹ của con hắn đi theo người đàn ông khác, thì mặt mũi của hắn và con biết giấu vào đâu?
Trái hẳn với sự lo âu mất ngủ của hắn, Hạ Mạc lại ngủ thật ngon lành. Cô cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, thật dễ chịu, nhưng dần dần cô bỗng thấy khó chịu. Suối nước nóng này sao lại quấn vào người? Cơ thể cô như bị hàng trăm hàng vạn sợi dây siết chặt, không thể cử động.
Cô s ngủ thật ngon lành. Cô cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, thậtSau cùng, có cảm giác vùng ngực mình như bị thứ gì đó nắm giữ, cảm giác đau đớn ấy nhanh chóng khiến toàn thân cô tê liệt, sự vùng vẫy, phản kháng của cô cũng không có tác dụng, cô không có chút sức lực.
Nhìn đôi má ửng hồng của cô, Lăng Diệc Thầm nén thở dài, buông tay khỏi người cô, rồi ngồi dậy. Cô gái này mặc dù chưa lớn hơn, nhưng cũng là một “yêu tinh” quyến rũ, cùng cô ngủ chung như vậy thật là sự giày vò chết người mà... Hắn tự dưng bực dọc nhìn chằm chằm cô gái trên giường, nhưng sâu trong ánh mắt ấy lại chẳng có chút khó chịu, tức giận nào.
Đột nhiên mất đi hơi ẩm, Hạ Mạc o o hai tiếng, trở mình, ôm hết chăn vào lòng để lộ ra tấm lưng trần trắng như tuyết, rồi lại ngủ thiếp đi. Lăng Diệc Thâm cúi người, nhẹ nhàng kéo lại chọn cho cô. Hắn cẩn thận không để chăn trùm quá đầu cô, ngộ nhỡ cô bị ngộp thở.