• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong Lục Uyển 

Như trở về phòng trước, để thím Ngô ở lại phòng khách một mình. Cô phải gọi điện thoại cho Bác Văn, xin thêm loại thuốc khiến người ta quên đi kí ức. Thực lòng cô không muốn hại chết Hạ Mạc, nhưng cô cũng muốn Hạ Mạc sẽ nhở về đứa con của mình. 

Lăng Diệc Thâm đang tắm ở phòng bên cạnh, sau khi mặc bộ đồ ngủ hắn đẩy cửa bước vào phòng Hạ Mạc, vừa bước vào hắn đã nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi cạnh chiếc bàn, một tay xỏ túi áo, một tay cầm bút, miệng thì đang cắn đầu bút, cô hơi chau mày, hình như đang 

suy nghĩ về vấn đề nan giải nào đó. 

Hắn không quan tâm cô gái đó đang làm gì, nhưng hôm nay cũng không muốn lập tức đi thẳng vào chủ đề chính. 

Cô gái đó không nhìn hắn, hắn cũng không muốn quấy rầy cô, một mạch đi đến bên giường ngồi xuống. Trên đầu giường đặt hai cuốn sách “Tuyển chọn và giải thích những đề thi đại học” và cuốn “Một trăm điều về thai nhi”. Hắn cầm lấy cuốn “Tuyển chọn và giải tích những đề thi đại học" lột vài trang, rồi lại đặt trở lại, tiếng “bịch” của cuốn sách không to không nhỏ nhưng Hạ Mạc vẫn không quay đầu, miệng vẫn đang lẩm bẩm cái gì đó. 

Lăng Diệc Thậm lại cầm cuốn sách còn lại lên xem. Cuốn sách này xem ra còn có chút ý nghĩ, vì chí ít trong đó còn có mấy tấm ảnh chụp hình thai nhi, trông rất bụ bẫm, có chút gì đó ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu. 

Hắn bất giác nhìn về bóng lưng của Hạ Mạc. Người con gái này sẽ sinh cho anh một đứa bé như thế nào nhỉ? Ngốc nghếch đáng yêu, không, phải là một đứa bụ bẫm đáng yêu. Nghĩ đến đây, trái tim hắn chợt mềm nhũn. Không biết cô đang xem cái gì mà lại chăm chú đến thế. Hắn lại đem cuốn sách đặt về vị trí cũ, vẫn tiếng động đó nhưng cô vẫn không ngoảnh đầu lại. 

Hắn bước xuống giường, xỏ đôi dép lê bước đến bên cạnh cô, lạnh lùng hỏi: “Mấy giờ rồi? Nên đi ngủ thôi!” 

“A.” Hạ Mạc đang chăm chú giải toán bị hắn làm cho giật mình: “Anh..” 

Vừa nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau lưng, giọng cô liền nhỏ dần, mở to đôi mắt, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt lại từ từ lụi tàn. 

Cô cúi thấp đầu, nói tiếp: “Xin lỗi, em không để ý giờ.” 

Cô giống như một học sinh tiểu học vừa mắc phải lỗi gì đó, vội vàng đậy nắp bút, thu dọn lại mấy quyển sách, rồi đứng dậy nói: “Em đi tắm chút đã.” 

Lăng Diệc Thảm thấy cô giống hệt một chú chuột con vừa nhìn thấy chú mèo, gấp gấp lướt qua người hắn rồi nhanh chân bước vào nhà tắm. 

Ánh mắt hắn lướt qua chiếc bàn rồi dừng lại vào tờ giấy trên đó: “Hình học lập phương cấp ba”. Cô ấy là học sinh cấp ba ư? 

Lăng Diệc Thâm quay trở về giường, lại lấy cuốn “Một trăm điều về thai nhi” lật xem qua, trong lòng có thứ gì đó đang nhẹ nhàng nhảy múa, không biết khi lớn đứa bé nào sẽ đẹp hơn nhỉ? 

Hạ Mạc lề mề một hồi lâu trong đó rồi mới mặc quần áo ngủ đi ra. Hắn dựa người vào đầu giường, chau mày nhìn Hạ Mạc. Cô khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng trèo lên giường y như một kẻ trộm. 

Hắn nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm thấy da đầu ngứa ngáy. Cô chui vào trong chăn, rất muốn nằm xa hơn một chút, nhưng cái khỉ thể như nạt người của hắn khiến cô vẫn thấy bất an. Cô nghĩ có thể do hắn vào đây rất lâu rồi, nhưng cô lại không hề biết cho nên hắn mới tức giận? 

“Vừa nãy em mải xem sách, không biết anh đến, thật xin lỗi” Hạ Mạc liếm môi dưới, nhẹ giọng nói: “Lần sau em sẽ chú ý hơn.” 

“Ngủ thôi!” Lăng Diệc Thảm thấy bất mãn trong lòng. 

Không biết Lục Uyển Như tìm đâu ra một cô gái như vậy nữa? Nếu tương lai con của hắn cũng giống như cô, ấm áp như bông, vậy thì còn gì bằng nữa? 

“Vâng” Hạ Mạc liền cảm thấy có tiếng “ong ong” trong đầu. 

Cô vừa nghe thấy hai từ “đi ngủ” lập tức lại nghĩ đến chuyện đó, nhưng bây giờ hắn nói với cô 

hai từ đó là có ý gì? Có phải hắn muốn có chủ động? 

Lăng Diệc Thâm nhìn người con gái ngốc nghếch như chú ngỗng này, xoay người tắt đèn ngủ cạnh giường, sau đó đưa tay kéo cô vào lòng, thuận tiện đưa tay vào trong lớp áo ngủ của cô. Hắn rõ ràng cảm nhận được cơ thể cô cứng đờ, nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, toàn thân cô liền mềm nhũn như nước. 

Khi tay hắn chạm đến nơi đầy đặn nhất của cô, sự chán ghét lại trỗi dậy trong tâm trí hắn. Người con gái thuần khiết như thế hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi. 

Vừa mới đây thôi hắn còn có chút thương hại cô, vậy mà chớp mắt sự thương hại ấy đã biến mất. Hắn thực sự rất muốn buông tay, quay đầu rời đi, nhưng nhìn khuôn mặt ửng đỏ ở dưới, ảnh mát mơ màng, hắn lại không nỡ mà rời đi. 

Cô ta sớm đã là người của hắn rồi, hắn chỉ là dùng một triệu tệ để đổi lấy một đứa con, vậy thì vì sao hắn phải rời đi chứ? 

“Ưm... a... Âm thanh khiến con người ta thích thú của các cô gái giống như chất kích thích, hắn không còn chút do dự nào nữa. 

Hắn tiến sâu hơn thăm dò, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng ấy chưa có ý định đi ra, hàng mi dài khẽ rung rung theo từng nhịp thở, đôi môi cong lên bất mãn. Hắn mới dùng chút lực mà cô đã như vậy, ấm ức nhưng lại không thể làm gì chỉ giương đôi mắt to, sảng long lanh nhìn hắn, khiến hắn càng muốn dùng lực mạnh hơn nữa. 

Một điều không thể phủ nhận rằng cô rất đẹp và đáng yêu, nếu như là con gái giống có thì cũng đẹp không kém phần. 

Hắn tỉnh dậy, ngó xem đồng hồ trên tường rồi ngồi dậy, đắp chăn lại cho cô rồi mới bước xuống giường. Lục Uyển Như nói chỉ cần năm ngày, đã được bốn ngày trôi qua rồi. Hắn lại nhìn người con gái đang ngủ trên giường, sau đó quay người rời khỏi phòng. 

Lục Uyển Như đã ngồi trong phòng khách đợi Lăng Diệc Thâm rất lâu. Vừa thấy hắn đi xuống cô liền đi đến bên cạnh: “Ăn sáng xong rồi hãy đi” 

Lăng Diệc Thâm nhìn cô, gật đầu đồng ý, cùng cô ngồi xuống bàn ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK