• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tình cảm gì?” Lục Uyển Như liền nghĩ tới những lời nói vừa nãy của Lăng Diệc Thâm, trong lòng bỗng dội đến một trận kích động, cô nắm vội tay thím Ngô: “Chúng ta không thể giữ Hạ Mạc bên cạnh anh ấy, ngộ nhỡ sau này đứa trẻ biết được sự thật về thân thế của nó, nó sẽ rời xa tôi. Đứa trẻ là tất cả hy vọng của tôi, tôi không thể để có bất kì trở ngại nào giữa tôi và nó. Mẹ của đứa trẻ chỉ có thể là tôi, chỉ có như vậy, tôi mới giữ được địa vị trong Lăng gia mà thôi.” 

“Tôi biết, tôi biết" Nhìn thấy sự kích động trong lời nói của Lục Uyển Như, thím Ngô có chút giật 

mình, luống cuống, vội vàng trấn an: "Tiểu thư làm như thế nào, tôi đều nghe theo. Chồng của Ngọc Hồng cũng tới rồi, đang cùng với mọi người đợi ở bên ngoài.” 

“Tôi cũng thông báo với Bác Văn rồi, để chồng Ngọc Hồng dẫn thêm người đưa cô ấy lên máy bay. Xuất phát từ thành phố L, Bác Văn sẽ đợi ở đó” Lục Uyển Như dừng lại suy nghĩ một lát, sau mới tiếp tục dặn dò: "Đừng quên bảo bọn họ đi vào ban đêm, à còn nữa trên đường đi nhớ phải đổi xe, đổi biển số” 

“Đi luôn bây giờ sao?” Thím Ngô nhìn Hạ Mạc, trong lòng bà có chút không nỡ. 

“Lục Uyển Thu chắc chắn sẽ nghĩ cách bám lấy cậu chủ. Sáng sớm mai anh ấy sẽ đến đây, lúc đó muốn đi cũng khó” Lục Uyển Thu lại nhìn về phía Hạ Mạc, thở dài: “Cô ấy tuyệt đối không thể ở cạnh anh ấy và đứa trẻ. Cho dù bây giờ không có vấn đề gì, nhưng ai đảm bảo sao này có ấy sẽ như thế nào? Anh ấy nói với tôi, nếu như cô ấy đồng ý thì có thể ở lại trong biệt thự nhỏ, sinh đứa bé khác cũng sẽ là con của cô ấy.” 

Thím Ngô bàng hoàng, cậu chủ muốn để cô bé làm vợ hai? 

“Đến khi đó liệu tôi còn chỗ đứng trong nhà này nữa không?” Lục Uyển Như biết thím Ngô đã hiểu được ý mình, bất giác cười khổ: “Hơn nữa bây giờ để cô ấy đi, anh ấy cũng sẽ vì nhớ cô ấy mà đối xử với đứa bé tốt hơn" 

“Đúng vậy, bây giờ tôi sẽ lập tức nói con rể đi làm.” Nói xong thím Ngô bước thật nhanh rời đi. 

“Tôi cũng coi như là làm đúng rồi, chỉ cần cô rời xa nơi này, quên hết đi mọi chuyện, vậy thì có thể làm lại từ đầu rồi” Lục Uyển Như đứng cạnh giường, hạ thấp giọng: “Cô yên tâm, đứa trẻ đã có tôi chăm sóc, chỉ cần còn một hơi thở tôi cũng sẽ không để đứa bé chịu một chút ấm ức 

nào.” 

Lăng Diệc Thâm đưa Lục Uyển Thu đến một khách sạn gần với bệnh viện, để cô ở đó nghỉ ngơi, rồi muốn rời đi ngay. Nhưng Lục Uyển Thu lại kéo tay hắn lại, đáng thương nói: “Diệc Thâm, có phải anh đang trách em. Cho dù giữa em và anh có xảy ra quan hệ gì, hay là việc mang thai đứa trẻ này, em đều không hối hận. Em cũng không phải muốn dùng đứa trẻ để trói buộc anh, càng không phải muốn tranh giành gì với chị Uyển Như... Anh đừng giận em được không?” 

Hắn nhìn người con gái mà mình từng thật lòng thích, trong lòng có biết bao những suy nghĩ hỗn loạn. Cô cố tình để bản thân mang thai, điều này khiến hắn thấy không hề thoải mái, cảm giác như bị người khác gài bẫy. Nhưng nghĩ tới những năm qua, cô đã kiên trì thể nào, đã phải chịu bao ấm ức, hắn lại không có cách nào để trách cô cả. 

“Uyển Thu” Lăng Diệc Thâm rút tay ra khỏi tay cô, đi đến trước mặt cô, ánh nhìn bình thản: “Giữa chúng ta sẽ không có kết quả, anh và chị em cả đời này sẽ không li hôn. Còn về đứa trẻ này, anh hi vọng em sẽ suy nghĩ kỹ. Theo anh, đứa trẻ này tốt hơn hết là không nên giữ lại.” 

Nghe đến đây, nước mắt cô lập tức rơi xuống, ánh mắt mang theo sự đau khổ, trách móc nhìn hắn: "Sao anh có thể nhẫn tâm mà nói ra những lời như vậy chứ? Đứa bé không chỉ là con của em, mà còn là con của anh nữa đó. Anh tại sao lại có thể nói không cần? Tại sao anh lại trở nên tàn nhẫn như vậy?” 

“Là vì anh muốn tốt cho em” Trong lòng Lăng Diệc Thậm lúc này dấy lên nỗi bất an kỳ lạ. Hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc, xoay xoay trên tay nhưng không châm lửa: “Cho dù em sinh đứa trẻ này ra, anh cũng không thể công khai nhận nó, cũng không thể thừa nhận với nó anh là cha của nó. Điều này, đối với đứa bé, đối với em đều không công bằng.” 

Lục Uyển Thu cúi thấp đầu khóc, đau lòng không nói lên lời. Nhưng trong lòng cô nghĩ, một người đàn ông lạnh lùng như anh, vừa nãy lại không thể giữ bình tĩnh, lớn giọng gọi "bác sĩ", rồi khi ở cửa phòng phẫu thuật, chỉ chăm chăm nhìn người con gái đó, mặc kệ ánh nhìn xung quanh. 

“Anh đi trước đây!” Lăng Diệc Thâm cảm thấy trong lòng có gì đó lo sợ, nghĩ tới người con gái vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hắn liền bật dậy: “Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.” 

“Diệc Thâm!” Lục Uyển Thu nhẹ giọng gọi tên hắn, nhưng hắn vẫn quay người bước đi. Cô chỉ đành nhìn theo hắn... 

Lục Uyển Thu ngồi trên giường, đập mạnh tay xuống giường, tức giận mắng: “Đáng chết” 

Cô có thể đoán ra, anh chắc chắn là vội đến bệnh viện với cô gái đó. Vừa rồi anh còn ở trong phòng bệnh với người phụ nữ đó suốt, một mình chăm sóc cô ta. Anh là có ý gì đây? Anh muốn nói với mọi người răng, anh thích cô ta, muốn chăm sóc cô ta sao? 

Lăng Diệc Thâm vội vội vàng vàng trở về bệnh viện, phát hiện căn phòng không còn ai. Hắn chạy đến phòng chăm sóc trẻ sơ sinh tìm Lục Uyển Như: “Cô ấy đâu rồi?” 

Lục Uyển Như không ngờ hắn lại trở về sớm như vậy, trong lòng bỗng thấy lo lắng, căng thẳng, không biết bọn họ đã đưa Hạ Mạc ra khỏi thành phố này chưa. 

“Tôi hỏi người đâu rồi?” Lăng Diệc Thâm nhìn Lục Uyển Như một chút phản ứng cũng không có, gấp gáp hỏi lại: “Cô ấy đi đâu?” 

“Cô ấy vừa tỉnh lại, nói với em nhiệm vụ của cô ấy đã xong, bây giờ muốn rời khỏi nơi này. Cầu xin em để cô ấy đi.” Lục Uyển Như điềm đạm nói tiếp: “Em nói rồi, cô ấy đi hay ở, em đều tôn trọng quyết định của cô ấy.” 

Lăng Diệc Thầm nghiêm mặt, nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Lục Uyển Như: “Không thể đợi tôi đến hay sao? Cô ấy vừa mới phẫu thuật xong, sao cô lại có thể để cô ấy đi ngay như vậy? Cô có biết sản phụ phải kiêng gió không hả? Cô đã đưa cô ấy đi đâu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK