• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các người ra ngoài trước đi.” Lăng Diệc Thâm trầm giọng nói với đám người giúp việc. 

“Anh có chuyện gì muốn nói với em sao? Lục Uyển Như vẫn giữ thái độ dịu dàng nhìn Lặng Diệc Sâm. 

“Sau khi cô ấy mang thai, em định đưa cô ấy đi đâu?” Lăng Diệc Thâm day day ấn đường: “Nếu em muốn đứa bé khỏe mạnh thì không nên lúc nào cũng giảm cô ấy trong phòng như vậy.” 

“Em không hề giam cô bé” Lục Uyển Như cười nói, lấy bát cháo đưa cho hắn: “Ngày mai chúng ta sẽ dọn về nhà cũ ở, em sẽ cho vài người ở lại đây chăm sóc cô ấy.” 

Lăng Diệc Thâm nhìn cô, lông mày hơi chau lại rồi từ từ giãn ra, không nói thêm gì nữa. 

“Nhà cũ cũng gần với nơi này, nếu muốn bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đến đây. Cô ấy ở đây một mình cũng tốt, có thể tự do thoải mái hơn.” Lục Uyển Như quét ánh mắt qua Lăng Diệc Thâm, thấy anh đang ăn, cô cũng không muốn nói chuyện nữa. 

Thím Ngô xuống lầu báo cáo tình hình với Lục Uyển Như, Hạ Mạc đã dậy, ăn sáng xong lại bắt đầu đọc sách rồi. Lục Uyển Như đứng dậy rời khỏi ghế: “Tôi lên thăm cô ấy, bà xuống bếp nấu chút canh cho cô ấy đi.” 

Mở của phòng, thấy Hạ Mạc đang ngồi cạnh bàn cắm cúi đọc sách, Lục Uyển Như xoay người 

khép cửa lại, đi tới trước mặt cô: "Tối nay nữa là ngày thứ năm rồi” 

Hạ Mạc hơi chau mày, cô vẫn chưa hiểu ý của Lục Uyển Như. 

“Năm ngày này là thời gian rụng trứng của cô, ngày mai tôi và cậu chủ sẽ chuyển về nhà cũ, còn cô sẽ ở lại đây một mình. Như vậy cô cũng thấy thoải mái hơn.” Lục Uyển Như vừa nói vừa chăm chú nhìn Hạ Mạc, sự kinh ngạc trên gương mặt cô bé đều được cô thu trọn vào tầm mắt. 

“Biệt thự to như vậy mà chỉ có một mình em ở sao?” Hạ Mạc có chút không tin hỏi lại, rồi ngại ngùng nói: “Có thể cho người nào ở lại cùng em không chị? Em hơi sợ” 

Nghe đến đây, Lục Uyển Như liền cười thật thoải mái: “Tất nhiên tôi sẽ cho vài người ở lại đây, nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, yên tâm tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” 

“Cảm ơn phu nhân” Hạ Mạc thở phào nhẹ nhõm, cười dịu dàng. 

Ý của phu nhân, Hạ Mạc đã hiểu rồi, vậy là đêm nay sẽ là lần cuối cùng cô và người đàn ông kia làm chuyện đó, từ mai trở đi, cô sẽ tự do tự tại ở đây một mình, không gặp hắn nữa... thật là tốt. 

Nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Mạc, Lục Uyển Như cảm thấy yên tâm chút, quay người rời khỏi phòng. Cô dặn nhà bếp hầm canh gà cho Hạ Mạc, còn sai người mua thêm vài bộ quần áo ngủ và áo khoác mỏng cho Hạ Mạc, để hờ cô muốn ra ngoài dạo. 

Hạ Mạc không biết Lục Uyển Như đang ở dưới lầu, giúp cô sắp xếp cuộc sống sau khi mang thai. Cô chỉ biết mình đang rất vui, cô cũng không cần phải gặp người đàn ông kia nữa. Buổi tối, cô có thể thoải mái nằm trên chiếc giường của mình, ngủ một mạch tới sáng. 

Cả ngày hôm đó, cô lúc nào cũng vui vẻ như vậy, Lăng Diệc Thâm đột ngột đi vào khiến cô không kịp thu lại nét cười trong ánh mắt. Lăng Diệc Thâm bất giác nhìn cô, kết quả phát hiện nét cười trên khuôn mặt cô đã không còn nữa. Hắn khẽ chau mày, mình đáng ghét vậy sao? 

“Anh... về rồi?” Hạ Mạc vội vàng thu dọn đống đồ trên bàn, cẩn thận đứng dậy: “Em, em đi tắm. trước đã” 

Anh? Hắn nhìn cô đi vào nhà tắm, rồi mới đưa tay lấy cuốn sách trên bàn lật qua lật lại, sách tiếng 

Cô ấy định thi Đại học? Lăng Diệc Thâm cười khinh thường. Có một triệu tệ rồi mà vẫn muốn đi thi đi học tiếp? 

Hạ Mạc hôm nay rất nhanh đã tắm xong. Qua hai lần trước cô phát hiện, tốt nhất là thuận theo ý hắn, bản thân mới được bảo toàn. Cô nghĩ dù sao thì đây cũng là đêm cuối cùng hắn và cô ở cùng nhau, cô sẽ vượt qua thôi. 

Sự ngoan ngoãn này của Hạ Mạc khiến hắn rất hài lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ cơ thể phụ nữ lại có thể mềm mại như vậy, khiến hắn không biết mệt mỏi, chỉ hận không thể đem thân thể cô hòa làm một. 

Không biết phải đến lúc nào hai người mới chìm vào giấc ngủ. 

Lăng Diệc Thâm tỉnh dậy khi trời đã sáng, hắn nghiêng đầu nhìn người con gái đang ngủ ngon lành trong lòng mình, khẽ nhíu hàng lông mày, rút mạnh cánh tay đang bị Hạ Mạc gối lên. 

Cô chau mày, đôi môi cong lên, nũng nịu kéo chăn trùm lên đầu: “Mẹ, cho con ngủ thêm một chút đi mà..” 

Lăng Diệc Thâm im lặng không biết nói gì, kéo chăn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần hiện ra. Hắn đưa tay lên khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con của cô, nhéo má cô một cái. Cô chau mày, hàng lông mi khẽ chớp chớp, khiến hắn giật mình nhảy xuống giường, vội vàng chạy vào nhà tắm. 

Một lát sau hẳn đi ra, trước khi quay người đi xuống lầu, hắn lại quay người nhìn cô gái giống như chú lợn con kia một cái. 

Thấy Lăng Diệc Thâm bước xuống, Lục Uyển Như liền vui vẻ nói: “Chút nữa em sẽ thu dọn đồ về nhà cũ, tối nay sau khi xong việc anh cũng về đó luôn nhé.” 

“Ừ” Lăng Diệc Thâm gật đầu đồng ý, không ăn sáng mà rời đi, 

Lục Uyển Như cũng không gọi hắn lại. Những năm nay, cô và anh đều khách sáo như vậy. 

Thím Ngô đứng cạnh đó chỉ biết buồn bã lắc đầu, bà đi đến bên cạnh Lục Uyển Như muốn khuyên cô vài câu, nhưng rốt cuộc lại chẳng biết nói như thế nào. 

“Đồ của cậu chủ không cần đem đi, để một ít lại đây đi” Lục Uyển Như mặc dù không biết loại thuốc kia có thực sự hiệu quả, nhưng theo như Bác Văn nói thì nó có vẻ rất thần kì, nếu quả thực có tác dụng ghê gớm như vậy thì sao? Cô không thể ngăn cản Lăng Diệc Thâm và Hạ Mạc tiếp xúc thân thể với nhau, dù sao cô cũng đưa một triệu tệ cho Hạ Mạc rồi. Hơn nữa, cô thà để Lăng Diệc Thẩm mê mệt Hạ Mạc, chứ còn hơn là Lục Uyển Thu rẻ tiền kia. Với Hạ Mạc, cô có rất nhiều cách để đối phó, còn với Lục Uyển Thu thì lại không dễ đối phó như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK