• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, sau khi biết phu nhân đã rời đi, Hạ Mạc mới dám ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đi xuống lầu. Đây là lần đầu tiên cô ra khỏi phòng kể từ khi đến đây. 

Người phụ nữ trung niên đang làm vệ sinh, thấy cô bước xuống vội vàng ngẩng đầu chào: “Tiểu thư, tôi thím Phùng, cô có việc gì thì hãy nói với tôi.” 

Thái độ cung kính đó khiến cô có chút không tự nhiên, cô mỉm cười nói với thím Phùng: “Bác đừng gọi cháu là tiểu thư, gọi cháu là Mạc Mạc được rồi, người nhà cháu đều gọi cháu như vậy? 

“Vẫn nên gọi là tiểu thư ạ!” Thím Phùng điềm đạm trả lời, không chịu thỏa hiệp với yêu cầu của cô. 

Hạ Mạc không còn cách nào, đành để tùy ý bà. 

Cô mặc một chiếc áo bông dày, đội chiếc mũ, đeo bao tay cẩn thận, rồi cùng một cô bé dạo một vòng quanh khu nhà. Sau đó trở về nhà ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ. Hôm nay cô đi ngủ rất sớm, đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. 

Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, rồi mới ngồi dậy mặc quần áo. 

Ba ngày như vậy trôi qua, Lục Uyển Như dẫn thím Ngô đến đón cô đi khám. 

Hạ Mạc mặc đồ mà Lục Uyển Như đã chuẩn bị trước cho cô: đôi bốt màu trắng bạc, bộ đồ thể thao nhung màu đen, và chiếc áo khoác lông màu trắng. Trông cô vừa năng động vừa xinh đẹp. 

Hạ Mạc mặc dù không biết thương hiệu của chúng, nhưng cô đoản giá của chúng không hề rẻ. 

Lòng cô nặng trĩu, cô vừa hi vọng mình mang thai, như vậy, mười tháng sau cô có thể trở lại là chính mình rồi. Nhưng cô cũng lại sợ mình sẽ mang thai, vì cô mới mười tám tuổi, cô vẫn là một học sinh cấp ba, sao có thể mang bầu sinh con? 

Nhưng nghĩ tới năm đêm kia, cô lại thầm cầu nguyện tốt nhất là mang thai, nếu không thì cô lại phải cùng người đàn ông kia làm chuyện đó. 

Hạ Mạc ôm tâm trạng thấp thỏm theo sau Lục Uyển Như và thím Ngô. Sau khi trải qua hàng loạt các kiểm tra, cô ngồi ngoài hành lang không một bóng người cùng một cô gái tên Tiểu Thúy, còn thím Ngô và Lục Uyển Như vào phòng bác sĩ. 

Sau hơn mười phút, Lục Uyển Như và thím Ngô mặt mày vui vẻ bước ra, vội đến chỗ Hạ Mạc. 

“Nào chúng ta đi ăn cơm thôi” Lục Uyển Như vui mừng kéo tay Hạ Mạc: “Còn phải mua cho cô thêm ít đồ nữa” 

“Không cần đâu ạ, phu nhân, em dùng không hết.” Hạ Mạc vội vàng từ chối: “Phu nhân đã mua rất nhiều đồ cho em rồi, em thực sự dùng không hết” 

“Vậy tôi mời cô ăn cơm nhé, cái này cô không thể từ chối đâu đó” sự dịu dàng, ấm áp của Lục Uyển Như làm cô không còn cách nào từ chối, đành gật đầu đồng ý. 

suốt dọc đường cô không có cách nào để bình tĩnh lại, cô không nghĩ rằng mình thực sự có thai, và càng không thể ngờ đây là bữa cơm chúc mừng... 

Lục Uyển Như đưa Hạ Mạc đến một nhà hàng sang trọng nhất của thành phố D, chọn một bàn gần cửa sổ nhưng có thể ngắm nhìn toàn thành phố. 

Hạ Mạc giống như ngồi trên đống lửa, nhìn đồ ăn và dao dĩa trên bàn, có chút ngượng ngùng không biết sử dụng như thế nào. Lục Uyển Như giống như thấu hiểu: “Thật ngại quá, biết cô không quen đồ Tây, tôi nên đưa cô đi ăn đồ Trung đúng hơn.” 

Hạ Mạc cười cười nhìn Lục Uyển Như. 

Lục Uyển Như nhẹ nhàng, tỉ mỉ hướng dẫn Hạ Mạc cách sử dụng chúng, chỉ cho Hạ Mạc những món mà có thích, những món nổi tiếng ở nhà hàng này. Sự ân cần, nhã nhặn của Lục Uyển Như giống như một người chị gái, làm cho Hạ Mạc cảm thấy thật ấm áp, gần gũi. 

Khi Hạ Mạc và Lục Uyển Như đang vui vẻ dùng bữa thì bỗng có giọng nói của một cô gái truyền đến: “Hạ Mạc?” 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mạc liền trắng bệch, không còn một giọt máu. Cuối cùng thì điều cô lo sợ nhất cũng đã xảy ra thật rồi. Cô gái vừa gọi tên cô chính là Lãnh Linh - bạn cùng lớp của cô. 

“Sao cậu lại ở đây vậy? Sao cậu không đến trường?” Lãnh Linh vừa nói vừa bước đến bên cạnh Hạ Mạc, nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô bạn, Lãnh Linh không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Mẹ ơi, cậu trúng số à Hạ Mạc?” 

giờ. Hạ Mạc bối rối nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cô từ nhỏ chưa từng nói dối bao 

Lục Uyển Như ngồi bên cạnh cũng có chút sững sờ, cô đột nhiên cảm thấy do vui quá mức nên mới đưa Hạ Mạc đến đây ăn mừng. Cô vốn không muốn để Hạ Mạc tiếp xúc với bất kỳ ai. 

“Hạ Mạc, cậu không biết đâu, anh tớ tìm cậu rất lâu rồi đó. Ngày nào cũng đến trường tìm cậu, tớ nói là cậu không có ở đây, anh ấy không chịu tin. Sau đó, anh tớ với Tống Giai Nam đến nhà cậu, thì mới biết nhà cậu chuyển đi rồi, anh ấy mới chịu tin” 

Lãnh Linh rất vui khi gặp Hạ Mạc, cô sắp bị anh mình làm cho phiền muốn chết rồi. 

“Anh tớ đang ở dưới lầu nghe điện thoại, tý nữa quay lại đây, thấy cậu chắc anh vui phát điện cho xem” Lãnh Linh nói đến đây mới phát hiện Lục Uyển Như ngồi đối diện: “Cô ấy là chị cậu... Ôi trời ơi, đừng nói với mình là mẹ cậu nhả?” 

Nói xong, cô lại nhìn Lục Uyển Như, nhưng lúc này Lục Uyển Như đã đứng lên: “Chúng ta về thôi!” Vẫn lễ độ như thường ngày, ánh mắt Lục Uyển Như dừng trên người Lãnh Linh một giây rồi bước đi. 

Hạ Mạc vẫn đang ngơ ngác thì bị giọng nói của Lục Uyển Như làm bừng tỉnh, cô nhận ra được sự lạnh nhạt trong giọng nói ấy. 

“Hạ Mạc cậu không thể đi!” Lãnh Linh một chút cũng không để ý đến Lục Uyển Như, trong mắt cô chỉ có Hạ Mạc mà thôi: “Cậu đừng có đi mà, đợi anh ấy lên đây, cậu nói với anh ấy vài câu cũng được, chứ tớ sắp bị anh ấy làm phiền đến chết rồi” 

“Lãnh Linh, hôm nay tớ thực sự có việc, hẹn cậu lần sau nhé”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK