• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã dần xế chiều, lúc này vừa hay là giờ cao điểm, Hạ Mạc đứng ở ngã tư gần khách sạn, đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng vẫn không biết nên đi về đâu? 

Biểu cảm hoang mang nhưng không muốn ai giúp đỡ đó của cô, giống như nàng tiên rơi xuống trần gian, không chỉ thu hút ánh mắt của người đi đường mà còn thu hút sâu sắc người đàn ông đang ngồi trong chiếc Rolls Royce. 

Hắn mở cửa, bước từng bước nặng nề mà gấp gáp đi về phía người con gái đang thu hút mọi ảnh nhìn kia... 

Buổi chiều, Lăng Diệc Thâm rời khỏi công ty từ rất sớm. Hắn không thể ôm cái tâm trạng buồn phiền ấy ngồi ở đây mãi như vậy được, nếu thế chắc hắn phát điên mất. 

Nhưng điều hắn không ngờ tới là lại vô tình gặp cô ở ngã tư này. 

Mái tóc xoăn sóng dài màu đen rủ xuống như rong biển, buông lơi trên lưng cô. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, xinh xắn, đôi mắt đen trong và sáng, lông mày lá liễu, hàng lông mi dài khẽ chớp chớp. Nổi trên làn da trắng như ngọc, không chút tì vết là một đôi má hồng, và đôi môi mỏng như cánh hoa hồng chớm nở. 

Một chiếc áo phông trắng mỏng ôm sát phần thân trên, tôn lên bộ ngực xinh đẹp, quyến rũ của cô. Chiếc quần short ngắn giúp cô khoe được đôi chân vừa thẳng vừa dài, nhìn tổng thể có như cao lên mấy phân. 

Hắn phát hiện so với trước đây cô đã xinh hơn rất nhiều. 

“Cô gái, cô bị lạc đường sao?” Hai chiếc xe mô tô phân khối lớn dừng lại bên cạnh cô, một người đàn ông tháo mũ bảo hiểm: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.” 

Lăng Diệc Thâm đứng cách đó khoảng mười mét, như nhìn thấy cảnh tượng lúc sáng tái diễn, hắn bước thật nhanh về phía trước, kéo cô vào lòng, dịu dàng hỏi: “Em muốn đi đâu?” 

Người đàn ông đi mô tô thấy vậy, liền tức giận thở hắt ra, phóng đi. 

Hạ Mạc lúc này mới phản ứng lại, nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Anh là ai?” 

Lăng Diệc Thậm chau mày, xoáy sâu vào đôi mắt vừa trong vừa có chút mơ hồ không vẩn đục của cô. 

“Em không nhớ tôi sao?” 

“Anh quen tôi sao?” 

Hai người cùng nói một lúc, rồi cùng rơi vào im lặng, vừa hiểu ý nhau, nhưng cũng vừa thấy kinh ngạc 

“Hạ Mạc, em thực sự không nhớ tôi sao?” Lăng Diệc Thâm đặt hai tay lên vai cô, lay nhẹ người cô: “Một năm qua em đã sống ở đâu vậy?” 

“Một năm trước tôi ở đâu ư?” 

Hai người lại đồng thanh hỏi. 

“Đi, chỗ này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta đến nơi khác” Lăng Diệc Thâm không muốn giải thích thêm, kéo cô đi về chỗ đỗ xe. 

Hạ Mạc lúc này rất kích động, cô cuối cùng cũng tìm thấy một người quen mình, mặc kệ hắn kéo cô đi đâu, có một chút phản ứng cũng không có, cùng hắn lên xe. 

Lên xe, hắn nói với tài xế hai từ “Lan Điển” sau đó quay sang nhìn Hạ Mạc. Cô lúc này cũng đang thăm dò, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt hiếu kì. 

Lăng Diệc Thâm soạn một tin nhắn gửi cho trợ lý: “Điều tra xem, một năm qua cô ấy đã ở đâu?” 

“Anh thực sự quen tôi sao?” Hạ Mạc hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh gặp tôi ở đâu?” 

Lăng Diệc Thâm mím môi, bây giờ hắn có thể khẳng định chắc chắn, cô không hề giả vờ mất trí nhớ, cô thực sự không quen hắn. 

"Anh và tôi rất thân nhau sao?” Thấy hắn vẫn im lặng không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn mình, trong lòng cô bất giác sợ hãi: “Anh... anh không phải là kẻ xấu đó chứ?” 

Hai từ “kẻ xấu” vừa nói ra, trong đầu Hạ Mạc liền nhớ tới lời Bác Văn dặn trước khi rời khỏi cửa, anh nói với cô về vụ án của một người phụ nữ bị một kẻ sát nhân giết hại. Nghĩ đến đây, cô liền rùng mình, sợ hãi sờ tay lên cửa, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chỗ mở. 

“Tôi nói cho anh biết, tôi từng học võ, đai đen đó... còn nữa, bạn tôi làm trong cục cảnh sát điều tra tội phạm... Anh đừng có mà làm bậy gì với tôi!” 

Đầu Hạ Mạc ong ong, hoảng loạn, ngồi dịch sát về phía cửa xe, hết nhìn cửa lại nhìn người đàn ông. 

Lăng Diệc Thầm nghe cô nói vậy, liền đô” nhẹ một tiếng: “Em nói tôi là kẻ xấu sao?” 

“Tôi muốn xuống xe!” Hạ Mạc nhìn dòng người đi qua đi lại tấp nập bên ngoài, nói lớn: “Tôi muốn xuống xe, nếu như anh không phải kẻ xấu, thì mau cho tôi xuống” 

Lăng Diệc Thâm nhìn đôi mắt liếc qua liếc lại của cô, trái tim bông mềm nhũn, liền đưa tay về phía cô, muốn đem người con gái này ôm vào trong lòng, nói chuyện với cô. Nhưng lại bị cô đánh cho máy phát vào tay, ôm chặt hai cánh tay, run rẩy nói: “Anh muốn làm gì? Nếu như anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ không khách sáo đầu... màu dừng xe. Tôi muốn xuống xe”. 

“Anh không phải người xấu, anh chỉ muốn nói với em vài câu thôi.” Lăng Diệc Thậm nhìn khuôn 

mặt nhỏ nhắn đã sớm trắng bệch của cô bất giác nhún nhường một chút, dịu dàng nói: “Anh tìm em rất lâu rồi, em rốt cục đã trốn ở đâu vậy?” 

“Anh nói, anh quen tôi, vậy thì anh thử nói xem làm sao anh quen được tôi?” Hạ Mạc nhìn bộ dạng của hắn, quả thực cũng không giống kẻ xấu lắm, cảnh giác hỏi: “Anh quen tôi như thế 

nào?” 

Lăng Diệc Thâm nhìn ra ngoài, vẫn còn cách Lan Điển một đoạn, nhưng trước mắt đã là tập đoàn Lăng thị, hắn liền nói với tài xế: “Đi xe vào bãi đỗ xe của công ty” 

Rất nhanh xe đã đến khu vực chuyên dụng cho chủ tịch của Lăng thị. 

“Anh xuống trước đi.” Lăng Diệc Thâm nói với tài xế. 

Hạ Mạc nghĩ mình cũng sẽ xuống xe cùng, nhưng nghe hắn nói vậy, cô biết hắn muốn cô ở lại trên xe cùng hắn. Cô vừa mới yên tâm một chút, bây giờ lại bắt đầu loạn nhịp. 

Khung cảnh lúc này thật đáng sợ, xung quanh cô tối đen như mực, không đèn xe, không đèn hầm. 

“Tôi cũng muốn xuống xe!” Hạ Mạc nói như sắp khóc: “Tôi không muốn nói chuyện với anh ở đây, tôi sợ bóng tối. Tôi muốn đến chỗ khác sáng hơn, không muốn ở đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK