• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Lục Uyển Như đã đi ra gần đến cửa thang máy, Hạ Mạc có chút gấp gáp nói: "Thực sự hôm nay không thể, tớ đang có chút việc bận” 

“Tớ xin cậu đỏ Hạ Mạc, cậu đợi một phút thôi!” Lãnh Linh một tay kéo Hạ Mạc, một tay cầm điện thoại, hét to với người bên trong: Anh, em tóm được Hạ Mạc rồi.” 

Hạ Mạc nhìn về phía thang máy, Lục Uyển Như đã bước vào trong đó, cùng lúc đó Lãnh Tuấn 

Sinh cũng bước ra, vừa nhìn thấy Hạ Mạc anh đã kích động, vội xông đến chỗ cô. 

“Hạ Mạc?” Anh không dám tin người con gái trước mặt là Hạ Mạc, cô xinh đẹp hơn so với trí nhớ của anh: “Em đã đi đâu vậy? Em có biết anh đã chạy khắp nơi tìm em không hả?” 

“Em... nhà em có chút việc nên phải chuyển nhà” Hạ Mạc vừa nói vừa lùi một bước về phía sau: “Em phải đi rồi.” 

“Nhà em đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lãnh Tuấn Sinh chợt nghĩ đến tin tức mà anh đã nghe ngóng được: “Anh nghe mọi người nói, không biết là thật hay giả, có phải bố em.” 

Hạ Mạc vội cắt lời anh: “Anh yên tâm, mọi chuyển ổn thỏa rồi, bây giờ em thực sự phải đi trước” 

Cô không muốn chuyện gia đình bị đem ra bàn luận, nhưng lời qua tiếng lại của anh em Lãnh gia đã thu hút ánh mắt của mọi người, khiến cô có cảm giác như đang bị bóc trần thứ gì đó. 

Lãnh Tuấn Sinh khó khăn lắm mới tìm thấy cô, cho nên anh đâu dễ dàng mà để cô đi như vậy, anh kéo cánh tay Hạ Mạc lại: “Bây giờ em đang ở đâu? Học trường nào? Anh đưa em về.” 

“Thực sự không cần đâu ạ, cảm ơn anh” 

Hạ Mạc lúc này cảm thấy thật phiền, cô chau mày, định gỡ tay Lãnh Tuấn Sinh, nhưng lại bị anh. giữ cả hai cánh tay: “Hạ Mạc, em có chuyện gì thì cứ nói với anh, nhà anh quen biết rộng rãi, lại cũng không thiếu tiền...” 

“Anh có thể bỏ tay em ra trước được không?" Khuôn mặt Hạ Mạc ửng đỏ, không nói là tức giận mà là vội. 

Lãnh Linh ở phía sau không ngừng kéo áo anh trai, nhưng Lãnh Tuấn Sinh còn đang bận thể hiện tình cảm nào còn tâm trí để ý đến hành động nhỏ đó, anh vẫn nắm chặt tay Hạ Mạc, thâm tình nói: “Em yên tâm, việc của em chính là việc của anh, chỉ cần em nói với anh, anh nhất định sẽ nghĩ cách giúp em, cho dù có tốn bao nhiêu tiền hay người.” 

“Sao cơ, con có người hay có tiền vậy?” Bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói của một người đàn ông. 

Lãnh Tuấn Sinh và Lãnh Linh cùng quay đầu nhìn về phía người đàn ông, chớp chớp mắt rồi mới thốt lên: “Bố... mẹ!” 

Hạ Mạc cũng nhìn theo, thấy một đôi nam nữ trung niên đang đứng đó. Họ đang nhìn cô và Lãnh Tuấn Sinh với ánh mắt hiếu kỳ. 

“Lãnh tổng, vị này là công tử Lãnh?” Một giọng nói trầm thấp, có chút lạnh lùng vang lên. 

Hạ Mạc đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông đang đứng phía sau ông Lãnh, quả nhiên là người đàn ông đó. 

Lăng Diệc Thâm đang thân mật khoác tay một cô gái trẻ xinh đẹp, tiến đến chỗ cô. 

“Mẹ, đây là Hạ Mạc mà lần trước con đã kể với mẹ” Lãnh Tuấn Sinh mặt mày hớn hở giới thiệu Hạ Mạc với mẹ. 

“Mẹ, Hạ Mạc không chỉ là hoa khôi trường con, mà còn là thủ khoa nữa đó!” Lãnh Linh đứng bên cạnh nói thêm vào. 

“Ồ, là Hạ Mạc đó à?” Ánh mắt bà Lãnh quét qua một lượt trên người cô, rồi cười nói: “Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng nghe đến tên cháu, hôm nay cũng được gặp mặt rồi." 

Sắc mặt Hạ Mạc càng trở nên trắng bệch hơn, nhìn bà Lãnh gật gật đầu, cô có chút bối rối 

nhưng vẫn lễ phép nói: 

“Con chào cô chú, hôm nay con có chút việc nên con xin phép đi trước ạ” 

Nói xong, cô liền vội vàng chạy về hướng thang máy, nhưng thang máy vẫn chưa mở. Cô liền quay người đi đến lối thoát hiểm bên cạnh, thím Ngô đang đứng đó đợi cô, sau đó hai người cùng đi xuống. 

Lãnh Tuấn Sinh cũng vội vã nói: “Con đi xem cô ấy thế nào? 

Nhưng chưa kịp quay đi, anh đã bị ông Lãnh cản lại: “Hôm nay có Diệc tổng ở đây, con phải ở lại đây nghe xem hạng mục hợp tác lần này của chúng ta.” 

“Bố..” Lãnh Tuấn Sinh vẫn nhìn về hướng thang máy, ánh mắt đầy lo lắng. 

"Anh để cho con đi đi!” Bà Lãnh nhìn bộ dạng tha thiết mong chờ của con, không đành lòng mà nói đỡ. Lãnh Tuấn Sinh mấy ngày nay cũng vì cô bé này mà chẳng màng cơm nước, trông gầy hẳn đi. 

“Đúng đó, tôi hôm nay cũng có chút việc, chuyện hạng mục hãy cứ để lần sau chúng ta bàn bạc cũng được!” Lăng Diệc Thâm cũng đột nhiên lên tiếng. 

Ông Lãnh không biết nói thế nào mới phải, đành tiễn Lăng Diệc Thâm ra cửa thang máy, rồi mới thả tay con trai, không kiềm được mà mắng: “Đồ bỏ đi.” 

Thím Ngô dìu Hạ Mạc đi được một tầng, sau đó hai người lại ra trước cửa thang máy đợi. Rất nhanh, thang máy đã dừng lại trước mặt họ. 

Bên trong thang máy đã có người. 

Hạ Mạc tâm trạng đang buồn phiền, vừa ngẩng lên liền nhìn thấy người đàn ông đó, hắn nhìn chằm chằm cố bằng ánh mắt có chút xem thường, cười nhạo. Còn người phụ nữ đang khoác tay hắn thì cười nhàn nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK