“Tách” trong xe bỗng sáng lên, Hạ Mạc thấy vậy mới ngừng không nói. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh đang rút khăn giấy, muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng cô nhanh tay giành lấy, tự lau cho mình.
“Tôi muốn xuống xe! Anh không để tôi xuống tôi sẽ kêu lên đó!”
“Hạ Mạc, sinh ngày 3/8/1999, sống ở phòng bốn lẻ hai toà đơn số năm mươi ba tiểu khu Hongdun, phố Trần Hưng, quận Đông Hưng, thành phố D. Từng học tại trường tiểu học Chấn Hưng, trường trung học Chấn Hưng. Ước mơ trở thành bác sĩ, sợ nhất là kim tiêm, việc đáng sợ nhất là chảy máu.”
Lăng Diệc Thầm chậm rãi đọc từng từ. Đây là thông tin mà hắn đã thu thập được, cũng không
biết cô còn nhớ được chúng không?”
Hạ Mạc càng nghe càng ngạc nhiên, không chỉ vì người đàn ông này nói đúng ngày tháng năm sinh và địa chỉ trên chứng minh thư của cô, mà còn vì những câu sau đó. Đúng vậy, cô thích nhất là làm bác sĩ, và sợ nhất là kim tiêm. Cho nên mỗi lần ổm không chịu uống thuốc, Bác Văn chỉ cần dọa tiêm cho cô một mũi, là cô lại phi như bay khỏi giường đi uống thuốc. Còn về việc sợ máu, nó không phải nỗi sợ bình thường, mà là vô cùng vô cùng sợ. Cô nhớ có lần cùng người giúp việc đi mua đồ ăn, nhìn thấy vũng máu còn lại trên đường sau một vụ tai nạn, cô liền sợ hãi ngất đi, khiến người giúp việc tỷ thì bị cô dọa chết.
"Anh thực sự quen tôi!” Hạ Mạc khẳng định.
“Tôi thật sự quen em”
Lăng Diệc Thậm tiến gần về phía cô, do dự một lát nhưng vẫn không đưa tay ra.
“Tôi mất trí nhớ rồi” Đôi mắt cô thoáng xuất hiện một tia u ám, viền mắt đỏ hoe, một làn nước mờ mờ như hơi sương đang dâng lên trong đôi mắt to tròn ấy: “Một năm trước, vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không còn nhớ được gì nữa. Anh có thể nói cho tôi biết những chuyện trước đây của tôi không? Bây giờ, ngoài chứng minh thư ra, tôi chẳng còn nhớ được cái gì nữa.
“Mất trí nhớ sao?” Trong đầu Lăng Diệc Thâm đột nhiên nghĩ đến Lục Uyển Như và cậu em trai bác sĩ giả thần giả quỷ Bác Văn của cô. Việc này nhất định có liên quan đến hai người họ.
Hắn đã rất nhiều lần hỏi Lục Uyển Như, nhưng lần nào cô cũng nói không biết, cô là không muốn hắn tìm thấy Hạ Mạc sao?
“Một năm qua em sống ở đâu vậy?” Lăng Diệc Thấm hỏi dò.
“Tôi ở thành phố L nửa năm, sau đó sang nước ngoài.” Hạ Mạc tin người đàn ông này quen mình nên không còn đề phòng gì với hắn, ngước mắt nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Vậy người thân của tôi thì sao? Anh biết họ ở đâu không?"
Lăng Diệc Thâm nhìn cô, hắn nhớ đến cậu nhóc đã biết đi trong nhà mình, mỗi lần muốn ăn kẹo cũng dùng ánh mắt giống như cô nhìn hắn, khiến tim hắn tan chảy.
“Mẹ em không biết chuyện em đã mất tích, bà ấy đã cùng bạn em chuyển đến thành phố S... còn bố em, hai năm trước xảy ra chuyện nên đã chạy trốn rồi.” Lăng Diệc Thâm thật lòng nói với cô.
Nước mắt Hạ Mạc theo câu chữ của hắn mà rơi xuống: “Mẹ tôi bây giờ đang ở đâu rồi?”
Nói rồi, cô bỗng lắc lắc đầu: “Không, là anh lừa tôi. Mẹ tôi sao có thể rời đi cùng bạn tôi chứ? Bà ấy chưa từng tìm tôi hay sao?... Hay là bà ấy không cần tôi nữa... tôi không phải là trẻ mồ côi chứ?”
Nhìn bộ dạng đáng thương, tội nghiệp đó cuả cô, hắn không đành lòng, đưa tay kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi: “Sao có thể chứ? Sao có người lại không cần em chứ? Năm đó, em phải đi làm kiếm tiền, nên mới để bạn em đưa mẹ em đi. Sau này, bạn em biết em bị mất tích, nhưng sợ bác gái lo lắng, nên đã không nói cho bà biết”
“Thật sao?” Hạ Mạc thật sự cảm thấy mình giống như một đứa trẻ mồ côi, nếu không thì tại sao Bác Văn lại luôn miệng gọi cô là “đứa trẻ đáng thương không ai cần"?
Cô biết Bác Văn không có ý xấu gì nhưng trong lòng cô rất khó chịu, cho nên lần này, cô muốn đến thành phố D để xem có ai cần cô không?
“Đương nhiên là thật.” Lăng Diệc Thâm thở dài, ôm chặt cô hơn: “Tôi đã tìm em suốt một năm, tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm được em. Em thực sự rất lợi hại.”
Người phụ nữ trong lòng hắn bắt đầu vùng vẫy dữ dội, hắn giật mình vội vàng thả lỏng tay ra: “Em sao vậy?”
“Anh rốt cuộc là ai?”
“Lăng Diệc Thâm” Hắn nghĩ cô không nhớ tên hắn nên nhắc lại.
“Anh có quan hệ gì với tôi? Anh tại sao lại lên trời xuống biển để tìm tôi?” Hạ Mạc lại lùi ra sau, lạnh nhạt nhìn hắn.
“Tôi.." Lăng Diệc Thâm ngập ngừng, do dự một chút rồi nói: “Tôi là bạn trai của em
Hắn vốn định nói là người đàn ông, nhưng lại sợ lại dọa cô, nên đổi thành bạn trai.
Hạ Mạc nhìn người đàn ông trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn chiếc xe: “Anh lừa tôi, xe của anh cũng phải hơn triệu tệ, tôi làm sao có bạn trai giàu có như vậy được chứ? Khi tôi quen anh, có lẽ tôi đang học cấp ba, lúc đó chắc chắn tôi đang chăm chỉ học hành, sao có thể có bạn trai? Hơn nữa, sau khi tôi mất tích, tại sao bạn trai tôi lại không chăm sóc mẹ tôi, mà phải để bạn tôi chăm sóc? Là anh bỏ rơi bà ấy, không muốn chăm sóc, hay còn lí do khác?”
Lăng Diệc Thâm chợt cảm thấy người con gái này so với trước đây thật khó đối phó, khó nắm bắt. Nhưng Lăng Diệc Thâm hắn tồn tại trên thương trường nhiều năm như vậy, có việc gì mà hẳn chưa từng gặp qua.
“Bởi vì khi đó em đang học cấp ba, hơn nữa thành tích học tập cũng rất tốt, được mọi người gọi là học sinh giỏi, muốn chuyên tâm học hành, cho nên em không muốn dẫn anh đến gặp bác gái. Cho đến khi em mất tích, anh ngày nào cũng đi tìm em, mặc dù biết mẹ em ở đâu, nhưng anh vẫn không dám đi gặp bác ấy”
“Ừ, anh cũng thật đáng thương, lại là người yêu bí mật của tôi.” Cô gái đơn thuần, ngây thơ Hạ Mạc rất nhanh đã tin vào lời hắn nói.
Lăng Diệc Thầm mừng thầm trong bụng, nếu như cô cứ vậy mà tin hắn thì thật tốt rồi. Ít nhất đứa bé và cô sẽ không còn bất kì mối quan hệ gì nữa.
“Đúng vậy, tôi rất đáng thương, tìm em một năm rồi.”
Lần này, hắn không còn do dự nữa, mạnh dạn đưa tay ôm cô vào lòng, cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Hắn lại ôm cô chặt hơn: “Lần này cũng coi như tìm được em rồi, xem em còn định trốn đi đâu nữa?”
“Nhưng em đã quên mất anh rồi.” Hạ Mạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú cùng đôi mắt long lanh nhìn hắn.