“Cô ấy cho cô bao nhiêu tiền?”
Giọng nói lạnh như băng của hắn khiến cho toàn thân Hạ Mạc bỗng run lên, cô chợt nhớ đến giọng nói trong đêm hôm đó: “Bảo bối, ngoan nào.”
“Cô bị cấm sao?" Giọng nói của hắn lạnh thêm vài phần.
Bây giờ, Hạ Mạc thật sự hi vọng mình bị câm điếc.
Cô lúc này mới phát hiện ra hai đêm đó ở cùng với hắn thật sự là đáng mừng.
“Cô không nghe thấy tôi nói hay sao?” Lăng Diệc Thâm sớm đã không còn bình tĩnh, tức giận tiến lên một bước, không thương tiếc mà kéo cô đứng dậy.
Cô không chút đề phòng, bị hành động bất ngờ của hắn làm cho ngã xuống đất, chiếc chắn mỏng theo đó cũng rơi xuống dưới chân, chiếc đai thắt giữa eo áo ngủ cũng bị tuột ra.
Cảnh tượng trước mắt làm cho hắn nhất thời kích động, có chút khó kiềm chế.
Hắn sớm đã muốn ăn tươi nuốt sống người con gái trước mặt. Mặc dù người con gái này có thân hình nhỏ nhắn, nhưng đường cong lại vô cùng hoàn mỹ, làn da mịn màng, trắng nõn.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có như vậy. Dưới ánh đèn sáng rực, trông có ở khoảnh khắc này mờ mờ ảo ảo nhưng lại hấp dẫn vô cùng.
Đôi hàng mi vừa dài vừa cong của Hạ Mạc khẽ lay động, cánh môi anh đào hơi hé mở, và đôi mắt sáng như vì sao nhìn Lăng Diệc Thâm. Trông cô lúc này có chút gì đó thật đáng thương, tội nghiệp. Nhìn bộ dạng của cô như vậy, trong lòng hắn nhất thời bị kích động, nhưng chỉ là thoáng qua. Vừa nghĩ đến việc một người con gái trông có vẻ thuần khiết như cô lại đi bản thứ đó chỉ vì đồng tiền, hắn liền lập tức tức giận trở lại. Nếu như không vì có cô, thì hắn sẽ không phải lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Lăng Diệc Thầm hắn từ bao giờ lại thảm hại như vậy? Phải lâm vào tình cảnh “gieo giống đất người”.
“Bây giờ tôi trả cổ gấp đôi số tiền, cô hãy... rời đi khỏi được không?” Hắn vốn định bảo cô “Cút” nhưng khi thấy làn da mỏng manh, yếu ớt có thể thổi bay đó, hắn lại gượng gạo mà sửa thành “Rời đi”.
Nghe hắn nói vậy, Hạ Mạc mở cờ trong bụng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi đã đồng ý với phu nhân trước rồi!”
“Cô.." Hắn bị cô chọc cho đến nỗi không thể nói hết câu, tức giận chửi thề: "Shit, não cổ có vấn đề hay sao?”
Hạ Mạc cắn chặt môi dưới. Cô đương nhiên là muốn đồng ý với yêu cầu của hắn nhưng cô biết đó là điều không thể, người ta dễ dàng cho cô một triệu tệ thì đâu dễ dàng gì mà bỏ qua cho cô chứ? Hơn nữa, còn Mạc Na có thể vẫn đang nằm trong tay chị Thu.
Hạ Mạc trầm mặc một lúc, cô nghĩ đến những lời của thím Ngô, giao dịch này thực sự công bằng: “Tôi chỉ muốn làm tốt việc mình phải làm, và lấy đi những thứ được lấy.”
“Thật sao?” Lăng Diệc Thâm đưa bàn tay to lớn của mình nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé, giọng điệu có chút khinh bỉ: “Việc cô muốn làm? Cô muốn làm cái gì? Lên giường với tôi sao? Sinh cho tôi một đứa con, rồi sau đem bản nó đi lấy tiền hưởng thụ?”
Mỗi câu của hắn nói ra giống như roi vút xuống người cô, khiến cơ thể cô run lên từng nhịp, thương tích đầy người.
Cô chỉ bướng bỉnh im lặng, một từ cũng không phát ra.
“Cô thật để tiện!” Vừa nói ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng xoa cằm cô, chăm chú nhìn viền mắt đỏ hoe của cô, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê đang chực trào rơi xuống. Khóe mắt cô giật giật.
“Đã có ai nói với cô rằng cô khá xinh đẹp chưa? Nếu cô đã để tiện như vậy, vậy thì tôi sẽ cho cô toại nguyện!”
Giọng hắn nhỏ dần, thuận tay ép cô xuống giường. Cô từ từ, nhẹ nhàng nhắm mắt. Nhìn những giọt nước mắt đang khẽ lăn xuống, len vào từng sợi tóc, hắn liền dịu dàng, cởi bỏ lớp áo ngủ của cô.
Hạ Mạc cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ cô đơn, lênh đênh giữa biển lặng, nhẹ nhàng đong đưa. Mọi tế bào trên cơ thể dường như đều được đánh thức, vô cùng dễ chịu, khoan khoái, khiến cô không kiếm được mà ôm lấy cơ thể người đàn ông trước mặt, cùng hắn. hoan lạc.
Trước sự hưng phấn khác lạ đó của cô, Lăng Diệc Thâm cảm thấy có gì đó không quen, hắn. nghĩ thầm: “Hôm qua cô ta còn ngây như khúc gỗ, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy chứ? Lẽ nào cô ta lại uống thuốc đó?" Có điều, sự hợp tác của cô lại khiến hắn cảm thấy vô cùng thích thú, hắn như bị đắm chìm trong sự đẹp đẽ và ăn nhập chưa từng có đó. Có lẽ hắn cũng đã bị cho uống thuốc đó.
Sau trận mây mưa, hắn dịu dàng nhìn người con gái đang nằm yên, ngoan ngoãn trong tay mình, hệt như một chú mèo con vậy.
Như để chứng minh đây không phải là giấc mơ, hắn kéo chiếc chăn trên người cô, xoay mình đè lên người cô.
Cô giống như chú mèo nhỏ kêu lên hai tiếng rồi lại thôi.
Hắn chỉ nhẹ nhàng trêu ghẹo có hai lần. Nhưng sự khiêu khích ấy lại khiến cô đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt lười biếng không chịu mở bắt đầu trở nên phấn khích, liên tục văn vẹo cơ thể, không ngừng cọ sát với cơ thể hắn, như muốn được hơn nữa. Bộ dạng ấy giống như nhìn thấy được thứ mình thích nhưng lại không có được nên rất ấm ức, có chút nũng nịu, cầu khẩn.
Lăng Diệc Thâm bất giác cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cánh môi anh đào phớt hồng của cô. Hương vị ngọt ngào vương trên môi, khiến hắn hơi ngẩn người, hắn vội ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng hồng của cô, rồi lại ngập ngừng, do dự một lát mới hôn cô. Hắn từ trước đến nay chưa từng hôn môi với những cô gái như vậy, nhưng lần này lại khác. Hắn biết Lục Uyển Như tuyệt đối sẽ tìm “rau sạch” hơn nữa cải giả trả cho cô gái này cũng không hề thấp - một triệu tệ! Giây tiếp theo, một suy nghĩ chợt le lói trong đầu hắn: tiền nào của đấy, cô gái này
cho dù có đẹp hơn thì cũng chỉ có cái giá này mà thôi...