• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thím Ngô mặc dù hiểu mọi chuyện, nhưng cũng chỉ có thể im lặng thở dài. 

“Không cần cho Hạ Mạc uống thuốc đó nữa, cũng không cần chuốc thuốc cho cậu chủ” Lục Uyển Như thở một hơi dài: “Đứa trẻ này rất quan trọng, không thể có chút sơ suất nào? 

“Vậy nếu cô ta và cậu chủ gặp nhau, ngộ nhỡ..” Thím Ngô nhở đến khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết của Hạ Mạc liền có chút lo lắng. 

“Nếu như anh ấy thực sự thích cô Hạ Mạc đó, vậy thì cũng tốt, có thể khiến cho người phụ nữ đó tức chết! Chỉ đáng tiếc, cậu chủ nhà cô lại quá chung tình” Lục Uyển Như cười khẩy, nhưng nghĩ đến mình vẫn cần đứa bé này, cô liền sửa lại: “Hãy để mắt tới Hạ Mạc, đừng để đến khi cô ta cuốn lấy cậu chủ không chịu buông tha, khiến cậu chủ vì cô ta mà ghét đứa bé” 

Mười ngày trước, tại thành phố L. 

Chiều tháng mười một, thời tiết đã dần se lạnh, những bước chân của người trên phố cũng trở nên vội vàng hơn, họ chỉ muốn nhanh nhanh để trở về với ngôi nhà ấm áp của mình. 

Còn Hạ Mạc phải đeo balo, lê từng bước chân đi xuống lầu. 

Vừa đi đến chỗ rẽ, cô liền nghe thấy âm thanh "binh bang” từ trên lầu vọng xuống. 

Cơ thể cô vô thức run lên, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng chạy lên lầu. Chỉ nhìn thấy cửa phòng mở toang, bên trong không ngừng truyền đến tiếng chửi rủa của người đàn ông và tiếng khóc của người phụ nữ. 

“Bố!” Hạ Mạc đứng trước cửa, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy cảnh ngôi nhà bừa bộn, bố mẹ đánh lộn mà lòng cô đau như cắt. 

Hạ Chí Hùng cũng thôi mắng chửi, bàn tay đang nắm lấy tóc của vợ cũng buông lỏng ra. 

Bà Mã Y đứng thẳng người, lấy tay lau vội nước mắt trên mặt. 

Hai người cùng nhìn ra cửa, thấy cô con gái mới chỉ mười tám tuổi của mình đứng đó. 

“Bố đi trước đây.” Hạ Chí Hùng xót xa ân hận nhìn con gái, cúi xuống nhặt cái túi bóng dưới đất, định rời đi. 

Nhưng bà Mã Y giống như bị kim đâm, nhảy dựng lên, chạy đến cướp lại cái túi trong tay chồng: “Trả tiền lại cho tôi!” 

Hạ Chí Hùng đương nhiên đã phòng bị trước, khi bà vừa nhảy lên, ông ta đã giơ tay và cho vợ một cái bạt tai. 

“Bốp!” Cái tát đau điếng khiến bà Mã Y phải hét lên, sau đó ngã xuống góc tường, giống như một con rối dính đầy máu, không một chút sức sống, gục đầu xuống. 

“Mẹ!” Hạ Mạc hoảng sợ kêu lên, vừa khóc vừa chạy đến bên bà Mã. Cô đỡ bà dậy, nhìn thấy vết 

máu đỏ trên tường liền đưa ta chạm vào gáy bà, và ngay lập tức bị sốc. Đem theo đôi mắt đẫm lệ, cô nhìn về phía cha mình. 

Nhưng cha cô sớm đã không còn ở trong phòng rồi. 

Hạ Mạc ôm lấy mẹ, càng khóc to hơn... 

Cầu thang bỗng có tiếng kéo cửa và tiếng bước chân truyền đến, một cậu thanh niên chạy vào, nhìn thấy hai người đang ngồi dưới đất liền vội vàng hỏi: “Hạ Mạc? Có chuyện gì vậy?” 

“Anh ba... Mẹ..” Hạ Mạc như nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh, nắm chặt tay anh: “Mẹ em bị thương rồi.” 

Tống Giai Nam lúc này mới nhìn thấy vết máu trên tường, và cả máu trên tay Hạ Mạc, anh liền cúi người bể bà Mã lên, quay sang nói với Hạ Mạc: “Trước tiên phải đưa mẹ em đến bệnh viện đã." 

Hạ Mạc vội đứng lên, lục túi xách của mẹ, nhưng bên trong chỉ còn hơn năm mươi đồng, cô lại chạy đi lục túi áo khoác của mẹ. 

“Em đừng tìm nữa, đến chỗ của mẹ anh lấy trước đi.” Tống Giai Nam gấp gáp bể bà Mã bước ra khỏi phòng, Hạ Mạc do dự một lát, rồi cũng chạy theo xuống lầu... 

Trước cửa tầng hai, Tống Giai Nam đạp chân vào cửa mấy lần, mẹ anh vội vàng mở cửa: “Con 

còn biết đường về.” 

“Mẹ, cho con năm trăm” Tống Giai Nam nói vội. 

Bà Tống mắt chữ 0 mồm chữ A, định mắng con trai vài câu, nhưng khi thấy bà Mã hình như vẫn đang chảy máu, bà đành lấy cái áo khoác vội lên người, đi xuống dưới lầu: “Mẹ đi gọi xe trước.” 

Hạ Mạc đi ngay phía sau, nước mắt không ngừng rơi. 

Hơn mười giờ tối, Hạ Mạc đỡ bà Mã lúc này đều đã được quấn băng gạc đi phía trước, phía sau là mẹ con Tổng Giai Nam, họ cùng nhau đi vào cửa. 

Đến trước nhà bà Tống, bà Mã dừng bước, cúi đầu ái ngại nhìn bà Tống: “Hôm nay thật sự cảm ơn bà, tiền... qua mấy ngày nữa tôi sẽ trả bài” 

“Không cần gấp đầu khi nào có tiền thì trả tôi cũng được!” Bà Tổng khua khua tay: “Bà và Mạc Mạc cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” 

“Mẹ, mẹ về trước đi, con.” 

Tổng Giai Nam nghĩ đến căn phòng bừa bộn của Hạ Mạc, vừa có ý định qua đó dọn dẹp giúp cô thì bị bà Tống kéo lại: 

“Đã mấy giờ rồi? Bài tập con vẫn chưa làm xong, con biết chưa?” 

Bà Tống nghiêm mặt, đưa tay gõ cửa nhà, lớn tiếng nói: “Đừng có chạy lung tung khắp nơi, cẩn thận bố con đánh gãy chân đó!”. 

Bà Mã kéo kéo tay con gái, Hạ Mạc liếc nhìn Tổng Giai Nam một lát, rồi nhẹ nhàng đi sau mẹ lên trên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK