“Để tôi xem cái u kia còn không?” Lăng Diệc Thâm cởi bỏ quần áo của mình, sau đó quay người kéo chiếc váy hắn vừa mới mặc cho cô xuống.
“Anh có thể lịch sự chút được không?” Hạ Mạc dường như đã quá quen với những hành động như thế này của hắn, cô không còn cảm giác sợ sệt như những ngày đầu tiếp xúc với hắn, thay vào đó là không còn gì để nói: “Hình như nó hết rồi.”
Hắn lại áp tải lên bụng có nghe ngóng, nhưng mãi vẫn không nhận được tín hiệu chào hỏi của đứa bé. Hắn dành thở dài buồn bã, nằm sang một bên. Từ hôm nay, hắn sẽ lại có thêm một việc để làm đó là nghe thai nhi trong bụng cô.
Chớp mắt, thai nhi đã sang tháng thứ tám. Lần này, Lăng Diệc Thâm là người đưa cô đi khám.
“Phu nhân đầu?" Một tháng nay cô không thấy Lục Uyển Như và thím Ngô.
TA
“Cô ấy ra nước ngoài có việc” Lần trước, Lục Uyển Như nói sẽ về, nhưng mãi vẫn không thấy cô quay lại. Hôm nay, cô mới gọi hắn tối ra sân bay đón, cô sợ người khác phát hiện cô không mang thai.
Nhưng từ sáng đến giờ hắn vẫn đang bận tâm suy nghĩ, hắn nên ở lại đầu sau khi cô trở về. Quay lại nhà cũ hay tiếp tục ở đây cùng Hạ Mạc?
Trong phòng kiểm tra, một nữ y tá khả trẻ nhìn hai người họ với ánh mắt đầy hiếu kì, rốt cuộc hai người này từ đầu tới, sao phải yêu cầu nhân viên dọn dẹp sạch sẽ cả năm tầng của bệnh viện?
“Họ tên” Nữ y tá vừa mở quyển sổ đăng ký khám bệnh vừa hỏi.
“Hạ Mạc” Thấy y tá đang chuẩn bị viết tên cô vào đó, Hạ Mạc lại với ngăn lại, hỏi: “Nằm viện cũng cần chứng minh thư sao?”
“Cô không cần, nhưng người khác cần” Nữ y tá cười cười, nói thẳng.
“Vậy thì đổi tên tôi thành Hạ Thiên đi” Hạ Mạc cười cảm ơn.
Lăng Diệc Thâm lúc này mới để ý, hắn từ trước đến nay không hề biết tên cô.
Hạ Mạc, Hạ Thiên, rốt cuộc cái nào là tên thật của cô? Hay cả hai cái đều không phải.
“Tuổi” nữ y tá cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.
“Mười... hai mươi hai” Hạ Mạc bông đỏ tía tai, cô xưa nay chưa bao giờ biết nói dối là gì, vậy mà bây giờ...
“Những chỗ này không cần phải điền nữa, cô nói với viện trưởng của cô đây là lời của tôi.” Lăng Diệc Thâm đưa tay đỡ Hạ Mạc đứng dậy: “Chúng ta đi khám thôi”
“Được.” Hạ Mạc thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đứng dậy, ánh mắt tràn đầy tia ấm áp nhìn hắn.
Ánh mắt Lăng Diệc Thậm hơi trầm tư, lộ vẻ suy nghĩ: “Cô ta có chỗ nào giống hai mươi hai tuổi đâu?”
Hắn nghĩ đến việc cô hay đọc sách thi đại học, rồi vừa nãy cố lại còn nói “mườ.” hắn đoán có chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi gì đó thôi.
Hắn đã làm cho một cô bé cấp ba có thai sao?
Cô y tá đi phía trước dẫn đường, hắn ôm eo Hạ Mạc đi theo sau, bỗng ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám, hai tháng nữa là mười chín” Hạ Mạc cũng ghé sát vào tai hắn, đáp khẽ. Hơi thở ẩm áp của cô khiến ánh mắt hắn không thể rời khỏi cái miệng anh đào nhỏ xinh ấy.
Chẳng lẽ hắn chưa từng hôn cô sao? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có vậy?
“Tôi chưa từng hôn cô ư?" Đôi môi mỏng của hắn cố tình chạm vào vành tai nhỏ nhỏ xinh xinh của cô.
Hạ Mạc bỗng khựng lại, cô suýt chút nữa vì câu hỏi của hắn mà ngã từ trên lầu xuống, cô nhìn hắn y như nhìn một sinh vật lạ:
“Tôi có thể ở bên đứa bé cho đến khi nó đầy tháng được không?” Hạ Mạc dừng hẳn, không bước nữa, đưa đôi mắt hơi ửng đỏ nhìn hắn: “Chỉ cần đầy tháng thôi, được không?”
Lăng Diệc Thâm suy nghĩ hồi lâu, đưa tay sờ mấy sợi tóc rối trên đầu cô: “Được.”
“Cảm ơn anh” Khoảnh khắc này, cô có cảm giác người đàn ông đang đứng trước mặt bỗng trở nên gần gũi hơn nhiều.
Hắn thực ra muốn nói với cô nhiều hơn chữ “được”, hắn muốn nói rằng chỉ cần có đồng ý, cô có thể ở lại căn biệt thự nhỏ đó.
“Diệc Thâm?” Từ phía sau bỗng truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng, hình như là của nữ giới.
Hai người họ bất giác quay người lại, nhìn người phụ nữ đang từ dưới đi lên. Cánh tay Lăng Diệc Thâm như chạm phải điện, vội buông tay khỏi người Hạ Mạc, cô lườm hắn không ngớt.
“Uyển Thu? Em về nước khi nào vậy?”
Người phụ nữ này có vài phần giống với Lục Uyển Như, nhưng nhan sắc của cô ấy sắc sảo, động lòng người hơn. Cô ấy vừa cười, vừa bước nhanh về phía Lăng Diệc Thâm, ôm lấy cánh tay hắn.
“Diệc Thâm, em có thai rồi” Giọng nói của Lục Uyển Thu sáng mặt trời, nụ cười xinh đẹp, rạng rỡ như nắng ban mai, toàn thân cô tràn đầy sự phấn khích, vui vẻ. Đôi mắt sáng long lanh dán chặt trên người Lăng Diệc Thâm, một chút cũng không để ý đến sự tồn tại của người bên cạnh.
“Em nói gì cơ?” Lăng Diệc Thâm hỏi biến sắc.
“Em... em có thai rồi, em có con của anh đó, anh không vui sao?” Nụ cười trên khuôn mặt Lục Uyển Thu dần biến mất, lúc này cô ấy mới nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh hắn: “Diệc Thâm, cô ấy là ai?”
Hạ Mạc hai tay ôm bụng, mặt trắng bệch, bất giác nhìn vào cái bụng vẫn phẳng phiu của người phụ nữ trước mặt. Cô gái này cũng mang thai với hắn? Họ đã thuê hai người cùng một lúc? Vậy bây giờ phải làm sao? Lẽ nào còn chọn xem ai tốt hơn?
“Diệc Thâm, lẽ nào cô ấy là người mang thai hộ?”
Hắn vẫn im lặng không nói gì. Lục Uyển Thụ dường như hiểu ra điều gì, cô quay lại nhìn hắn, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Lẽ nào anh thực sự tìm người mang thai hộ?”.
Lăng Diệc Thâm liếm liếm môi, ánh mắt bối rối nhìn Lục Uyển Thu, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi của cô như thế nào.
Hạ Mạc nhất thời lùi lại phía sau, hóa ra cô và người phụ nữ này là hai thân phận khác nhau, người phụ nữ ấy là người tình của hắn?
Trước sự im lặng, không chút phản ứng của Lăng Diệc Thâm, sắc mặt Lục Uyển Thu chợt thay
đổi, Cố gạt nước mắt, đặt tay lên bụng, ánh mắt vui vẻ lúc đầu chốc lát đã thay bằng sự buồn bã: “Quả nhiên, danh không chính, ngôn không thuận, cuối cùng vẫn là không nên giữ đứa trẻ. Chuyện này, thực ra không thể trách anh được, nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn mãi.”
Nói xong, Lục Uyển Thu xoay người định rời đi.