Sáng hôm sau, Hạ Mạc tỉnh dậy, thấy toàn thân mệt mỏi, cô định xoay người thì một cơn đau dữ dội truyền đến. Tất cả những ký ức đêm qua bỗng hiện về, xâm chiếm tâm trí cố.
Cô thu mình nằm sấp trên giường, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mãi lâu sau mới mệt nhoài bò dậy đi về phía phòng tắm, rồi lại ngồi thẫn thờ trên cửa sổ...
Thím Ngô bưng đồ ăn lên, nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào trong.
Nhìn thấy người con gái đang ngồi thu mình trên đó, trong lòng bà bỗng có chút xót xa, thông cảm.
Ở cái tuổi trăng tròn của người con gái, có biết bao những thứ tươi đẹp, nhưng cũng chỉ vì đồng tiền mà đi vào con đường này, thật là tội nghiệp...
“Ăn chút gì đi!”
Thím Ngô đặt khay đồ ăn lên trên bàn, vừa định thu dọn ga trải giường thì Hạ Mạc đã nhanh. chóng nhảy xuống, chặn tay trước mặt bà. Hành động bất chợt của cô nhanh đến nỗi khiến bà phải giật mình.
“Những thứ trên giường để cháu tự dọn” Khuôn mặt trắng bệch của cô bỗng ửng đỏ, trông cô lúc này càng trở nên xinh đẹp, dịu dàng.
“Được.”
Thím Ngô lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ màu trắng, đặt vào tay Hạ Mạc: “Lát nữa thoa thuốc này vào, cô sẽ bớt sưng và đau.”
Hạ Mạc nhìn bà với ánh mắt khó hiểu.
“Phu nhân nói, những ngày này là thời kì rụng trứng của cô... phải tầm năm ngày liên tiếp gì đó”
Nghe bà nói vậy, sắc mặt cô liền ứng đỏ, rồi đến viền mắt cũng đỏ theo.
“Trong cuộc đời mỗi người, đâu có ai thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều bắt buộc phải trải qua một vài chuyện mới có thể trưởng thành” Thím Ngô thở dài, nói tiếp: “Cô hãy nghĩ thoáng mọi chuyện ra một chút. Thật ra bây giờ, cô chỉ là dùng thứ mình có để đổi lấy thứ mình không có mà thôi, hãy cứ coi như là một vụ giao dịch công bằng đi. Như vậy sẽ khiến cô bớt đau lòng hơn”
Đợi cho Thím Ngô đi khỏi, Hạ Mạc liền bật khóc, lật khăn trải giường lên, vệt máu đỏ tươi đã khô nhưng lại chói mắt vô cùng, chói đến đau lòng. Giống như có cây kim đang đâm sâu vào trái tim yếu ớt của cô vậy.
Từ nay về sau, hai từ “thuần khiết” sẽ chẳng còn quan hệ gì với cô nữa rồi...
Cô ngồi trên bồn vệ sinh khóc rất lâu, không ngừng dùng lời của thím Ngô để an ủi chính mình. Khi tâm trạng đã khá hơn, cô mới dùng thuốc thím Ngô đưa thoa vào chỗ đó, cảm giác mát mát lạnh lạnh khiến cô thấy dễ chịu hơn nhiều.
s
Cô rửa lại mặt mũi chân tay, rồi đi ăn cơm. Sau đó giặt giũ ga giường sạch sẽ, vắt gọn gàng lên giá phơi đồ.
Thím Ngô trở lại phòng Hạ Mạc khi trời đã tối, đợi sau khi cô tắm rửa thay quần áo ngủ xong, bà liền lấy chiếc bịt mắt đeo vào cho cô.
“Có một số việc biết rồi vẫn chi bằng là không biết” Thím Ngô chua xót nói: “Mười tháng nữa sau khi rời khỏi đây cô hãy quên tất cả mọi chuyện đi, trở về với chính con người của mình”
“Cháu hiểu ạ” Hạ Mạc có thể cảm nhận được ý tốt trong lời nói của người phụ nữ đó, có ngoan ngoãn gật đầu: “Cho dù không đeo cái này, cháu tuyệt đối cũng sẽ không nhìn anh ấy”
Đêm qua, sự thô lỗ của hắn đã làm cô khiếp sợ, cô phải quên đi hình dáng ấy để tránh bị hắn dọa chết.
“Lát nữa phiền bà kéo giúp cháu rèm cửa lên, nó hơi che sáng.” Hạ Mạc chỉ tay về phía cửa sổ nói với Thím Ngô.
“Được.” Thím Ngô tay vẫn giữ chặt rèm cửa, đợi cho cô đã nằm yên vị trên giường bà mới lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên, nhẹ nhàng nói với cô: “Hãy cố thả lỏng bản thân, nếu không thì người chịu tổn thương sau cùng vẫn là cô mà thôi.”
“Vâng.” Hạ Mạc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút căng thẳng.
Thím Ngô rời đi để lại một mình cô trong căn phòng trống, yên tĩnh đến đảng sợ, ngay cả tiếng gió bên ngoài cửa thi thoảng rít lên cũng khiến cô run rẩy, sợ hãi. .
Cô lúc này chẳng khác gì một phạm nhân đang chờ thi hành án, nơm nớp lo sợ nằm trên giường chờ đợi.
Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, ngoài cửa bỗng có tiếng cạch” khiến cho Hạ Mạc hoảng hốt, mở to mắt. Cô cảm nhận được có thứ ánh sáng yếu ớt đang len lỏi qua lớp vải của miếng bịt mắt, nhưng nó chỉ lóe lên chốc lát rồi lại biến mất, trả lại sự tối tăm vốn có. Cô lại sợ hãi nhắm chặt mắt.
Cô cảm nhận được người đàn ông đó có lẽ đang đứng bên cạnh, hình như anh ta đang cởi đồ. Cô đoán vậy vì nghe có tiếng soạt soạt... Một bên giường bị trúng xuống, chiếc chăn trên người bị kéo ra, ngay sau đó chân cô cũng bị ai đó nhấc lên, hất sang một bên.
Cô cắn chặt môi dưới, cố ngăn cho âm thanh của mình không phát ra.
Hắn dùng bàn tay to lớn cởi áo cô, mạnh mẽ đem cô ấn dưới cơ thể mình không một chút thương tiếc. Động tác của hắn hệt như những gì cô đã xem hôm qua, hắn lẽ nào cũng xem bộ phim đó ư?