Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, hắn lại quay qua nhìn cô, khi ngủ say trông cô thật đáng yêu, cái miệng chu lên, khuôn mặt ửng hồng. Nhìn một lúc, hắn mới đi thẳng xuống lầu, không ăn thêm gì mà lập tức rời đi.
Hạ Mạc tỉnh dậy đã là gần chín giờ sáng, cô vươn cánh tay mới phát hiện quần áo trên người không cánh mà bay. Cô đã cởi chúng lúc nào chứ? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có
vậy?
Cô chợt nhớ đến người đàn ông đó, vội quay đầu nhìn xung quanh, có lẽ hắn đã sớm rời đi rồi.
Cô ngồi trên giường, đem bộ quần áo đã bị ai đó cởi rồi ném sang một góc giường mặc lại lên người, vuốt vuốt lại mái tóc, sau cùng mới lười biếng bước xuống giường.
Ngay cả khi đánh răng cô vẫn nghĩ về hắn. Hắn rốt cuộc là muốn làm gì chứ? Cô đã có thai rồi, hắn còn đến đây làm gì vậy?
Buổi tối, cô ngồi xem phim trong phòng khách, nhưng tại lúc nào cũng nghe ngóng tiếng bước chân bên ngoài. Cô vô cùng lo lắng, căng thẳng không biết người đàn ông kia có đến nữa hay không. Mãi đến mười giờ, không thấy hắn đến cô mới thở phào nhẹ nhõm, lên giường đi ngủ.
Kể từ ngày hôm đó, hắn cũng không còn đến đây nữa. Lục Uyển Như cũng chỉ đến đây một lần, còn thím Ngỏ thì đến nhiều hơn một chút.
Ba tháng sau, Lục Uyển Như lại đến đưa cô đi khám, lần kiểm tra này còn cẩn thận, kĩ càng hơn lần trước. Khi biết tin hai mẹ con cô đều khỏe mạnh, Lục Uyển Như mới yên tâm đôi chút, bấm bấm trên đầu ngón tay tỉnh ngày, vẫn còn bảy tháng nữa.
Trước Tết vài ngày, thím Ngô cùng vài người đem rất nhiều đồ sang cho cô, có cả đồ bầu trong đó.
“Cháu có thể gọi điện thoại về cho bạn và mẹ không a?”
Thím Ngô không dám tự quyết định, sau khi được sự đồng ý của Lục Uyển Như, bà mới đưa cô chiếc điện thoại.
Hạ Mạc cầm lấy điện thoại, đôi mắt đỏ hoe. Cô do dự nửa ngày nhưng rồi lại quyết định trả điện thoại cho thím Ngô.
“Sao cô không gọi vậy?” Thím Ngô ôn tồn nói: “Gọi một cuộc đi, mẹ cô sẽ yên tâm hơn đó”
“Không gọi vẫn tốt hơn ạ” Hạ Mạc lắc đầu, thở dài: “Cháu không biết nói dối”
Thím Ngô cầm điện thoại đi.
Nghe thím Ngô nói lại chuyện vừa rồi, Lục Uyển Như cũng chỉ biết im lặng, thở dài.
Chớp mắt cô đã có thai được năm tháng, đứa trẻ cũng bắt đầu biết đạp. Nắng chiều đã tắt, có ngồi trên hiên nhà lầu hai, cùng bảo bối trong bụng chơi trò chơi. Cái bụng cô cứ cử động lên xuống.
Bầu tháng thứ bảy, thời tiết cũng dần nóng hơn, bụng cô cũng lớn hơn trước, cúi xuống không nhìn thấy được chân.
Lục Uyển Như lại đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.
Trên đường trở về, Lục Uyển Như và thím Ngô nhìn tờ giấy siêu âm, cười cười nói nói về đứa trẻ trong bụng cô. Cô bất giác đặt tay lên bụng, có một cảm giác hơi đau thoáng qua.
Về đến nơi, không hiểu vì điều gì mà cô bỗng thấy buồn bực, khó chịu, cứ đi đi lại lại mấy vòng trong vườn nhà. Thím Phùng và Tiểu Thúy kéo mãi cô mới chịu vào nhà. Nhưng tối đến, cô cứ lăn qua lăn lại trên giường không tài nào ngủ được, cô đột nhiên không nỡ, không nỡ giao đứa bé trong bụng mình cho người khác.
Đã mười giờ đêm, cô ngồi dậy, rời khỏi giường. Cô thay một chiếc váy bầu hoa nhí màu cà phê, rồi khoác thêm một chiếc áo len màu hồng phấn bên ngoài, lặng lẽ đi xuống lầu, lén lút chạy đi khỏi ngôi nhà.
Cô không mang theo bất cứ thứ gì, cũng không biết bản thân sẽ đi đâu về đâu, cô chỉ biết mình phải rời khỏi đây mà thôi. Cô muốn tìm một nơi không người, để sinh đứa bé ra. Cô không muốn cho đứa bé đi.
Trên người cô không có một đồng, cô căn bản không biết mình phải đi đâu.
Mắt cô đẫm lệ, tay đỡ bụng, đi một mạch về phía trước theo đường quốc lộ. Cô cứ đi, cho đến khi đã thấm mệt mới dừng lại ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, nắn nắn đôi chân mỏi rã rời.
Cô mờ mịt, hoang mang không biết đây là đâu.
Đột nhiên, có một chiếc xe ô tô từ phía sau phóng vượt qua người, khiến cô không khỏi giật mình. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn biển số xe, một loạt số tám.
“Người có tiền...” Cô ôm đầy sự ngưỡng mộ.
Nếu như có cũng giàu có như vậy, thì tốt rồi. Thay vì ngồi ở đây, mang thai con của người khác, cô sẽ được ngồi ở lớp, cùng các bạn học bài, ôn thi đại học. Nhưng đáng tiếc, cô không chỉ không có tiền, mà nhà cô còn đang nợ rất rất nhiều tiền... nên cô chỉ có thể đi vào con đường này.
Chiếc xe kia đã đi xa được hơn chục mét, bỗng phanh gấp, quay ngược trở lại về phía cô. “Kitttt” ngay bên cạnh cô.
2
Một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo ngủ sang trọng bước xuống xe từng bước sải chân về phía cô.
Khuôn mặt hắn đùng đùng sát khí: “Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
Hạ Mạc đang ngồi một chỗ, vừa nhìn thấy hắn cô liền kinh ngạc, hắn sao lại xuất hiện ở đây? Cũng nửa năm rồi cô chưa gặp hắn.
Nhưng cô vẫn im lặng không trả lời, cơn thịnh nộ của hắn càng tăng lên, hắn chau mày: “Nửa đêm nửa hôm, cô muốn đi đâu.”
Lăng Diệc Thâm nhìn bộ dạng đáng thương của cô, đưa tay siết chặt chiếc cằm nhỏ: “Việc gì mà ban ngày không thể đi hay sao? Bắt buộc phải nửa đêm mới có thể ư?”
Hắn càng trở nên cộc cằn hơn, giọng nói mang theo sự hờn trách. Trước thái độ đó của hắn, Hạ Mạc bông muốn nói ra hết những lời trong lòng, nhưng sau cùng cô lại chọn cách im lặng.
Có chắc chắn rằng vừa rồi mình có vấn đề, nên mới nảy sinh ra cái suy nghĩ nói chuyện đó với hắn. Hắn, phu nhân, thím Ngô, thím Phùng, còn cả Tiểu Thúy thực sự là một nhà, chỉ có một mình có là kẻ lạc lõng, cô đơn nhất ở nơi này.
Cô không buồn trả lời, chỉ lặng lẽ đứng lên, quay người trở về nhà.
“Cô muốn đi đâu?” Lăng Diệc Thậm kéo mạnh cánh tay cô, ánh mắt bất giác dùng trên bụng, bụng cô ấy sao đã to như vậy rồi?
“Xin lỗi, khuya vậy rồi còn phiền anh ra ngoài tìm, cảm ơn anh!” Hạ Mạc nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra khỏi tay hắn: “Bây giờ em sẽ về.”
Lăng Diệc Thâm nhìn cái bụng to tướng ấy của cô, cũng không dám dùng lực mạnh hơn, chỉ có thể lạnh lùng ra lệnh: “Lên xe!”
Thực sự. Hạ Mạc cũng không biết mình bị làm sao, càng nghĩ cô càng cảm thấy ấm ức, khó chịu, nhưng cô biết việc mình làm hôm nay là bội ước, là sai.
Nhưng trong lòng cô không chút thoải mái, cô muốn tự do. Đúng, cái cô muốn chính là tự do nhưng cô biết, bản thân đã mất đi cái gọi là tự do đó rồi.
“Lên xe!” Hắn không kiên nhẫn lặp lại.