“Em đồng ý với cô ấy rồi, sẽ không nói với bất kì ai”. Lục Uyển Như hơi ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn lại hắn: “Đây là yêu cầu duy nhất của cô ấy, em đã đồng ý rồi, con đường sau này sẽ do cô ấy tự chọn.”
Lăng Diệc Thâm nhìn cô một cái, quay người sải bước rời đi, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Kiểm tra cho tôi tất cả các xe vừa rời khỏi bệnh viện cách đây bốn mươi phút, kiểm tra kĩ tất cả xe và người ở cửa ra vào, phải tìm bằng được cho ra bọn họ đang ở đâu.”
“Lăng Diệc Thâm!” Lục Uyển Như đứng ở phía sau nói lớn: “Lúc đầu chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, chuyện tìm người, anh không động tay vào, cũng sẽ không hỏi đến.”
“Tôi chỉ muốn xác nhận cô ấy đã thực sự ổn hay chưa.” Lăng Diệc Thâm nói đến đây liền nhanh chóng bỏ đi.
Lục Uyển Như đứng yên ở đó, không kìm được hừ lạnh một tiếng, đi về phía thím Ngô: “Có phải anh ấy sợ tôi hại chết Hạ Mạc?”
Thím Ngô im lặng, không nói gì. Bởi sắc mặt vừa nãy của cậu chủ thật đáng sợ, trước nay bà chưa từng nhìn thấy. Bà cũng không nói được tâm trạng của hắn lúc này, bà đoản không ra, đúng hơn là không dám đoán.
Lăng Diệc Thâm cuối cùng vẫn không tìm thấy Hạ Mạc, cũng không có thời gian để đi tìm cô nữa, vì đêm hôm đó hắn nhận được tin Lục Uyển Thu đã tự sát. Bởi vậy, khi hắn vừa mới sắp xếp người đi tìm Hạ Mạc thì lại phải họ đến khách sạn, đưa Lục Uyển Thu đến bệnh viện cấp cứu.
Đến nửa đêm, cuối cùng cũng cứu được Lục Uyển Thu. Lúc này hắn mới nghĩ tới Hạ Mạc. Đợi hắn lại phải người đi tìm, khi đó cô đã sớm bặt vô âm tín rồi...
Hai tháng sau, Lục Uyển Như đưa đứa trẻ về nhà họ Lăng, tìm thêm bốn người giúp việc luôn. phiên ở bên cạnh chăm sóc đứa trẻ. Tất nhiên cô và thím Ngô nửa bước cũng không rời đứa bé.
Cô biết Lăng Diệc Thâm vẫn phải người đi tìm Hạ Mạc, nhưng cô cũng biết, hắn sẽ không thể nào tìm ra.
Lăng Diệc Thâm vừa quay về nhà, ngồi xuống ghế sofa, nhìn đứa bé đang nằm trên đó. Đứa bé này được thừa hưởng tất cả những nét đẹp của hắn và cô: lông mày rậm, mũi cao, mũm mĩm... trông rất đáng yêu.
“Hai tháng rồi, em có thể nói cho anh biết cô ấy ở đâu không?” Lăng Diệc Thâm đột nhiên cất giọng hỏi.
Lục Uyển Như đang ngồi chơi với đứa bé, nghe thấy vậy khóe miệng liền mỉm cười: “Sau khi đầy tháng, cô ấy đã một mình rời đi, bây giờ em cũng không biết cô ấy ở đâu.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên vừa hay chạm vào ánh mắt của Lăng Diệc Thâm: “Em thực sự không biết, anh đang cho là em lừa anh?”
Lăng Diệc Thậm lại tiếp tục cúi đầu, nhìn đứa bé đang cười vui vẻ. Khi nó cười, cũng có một mái lúm đồng tiền nhỏ, thật giống với Hạ Mạc.
“Uyển Thu chắc có thai được ba tháng rồi nhỉ?” Lục Uyển Như như nói bâng quơ: “Anh nghĩ nên đặt tên gì cho con? Đợi đến lễ một trăm ngày, em sẽ tổ chức tiệc.”
“Lăng Nguyên Kỳ.” Cái tên này hắn đã nghĩ từ rất lâu rồi. Khi Hạ Mạc mang thai tháng thứ bảy, hắn đã nghĩ, nếu là con trai sẽ đặt tên là Nguyên Kỳ(TLI), con gái sẽ là Nguyên Kỳ[ Cả hai “kỳ” trong tiếng trung có phiên âm giống nhau, nhưng cách viết khác nhau là (phi phàm, đẹp đẽ, dùng cho bé trai)và IE.(ngọc đẹp, dùng cho bé gái)] OLIE) o Ý chỉ dù là trai hay gái thì đều là bảo bối đầu tiên của hắn.
“Nguyên Kỳ” Lục Uyển Như đọc đi đọc lại hai lần, sau mới cười nói: “Cái tên nghe thật hay”
Cả hai người họ không ai còn nhắc đến Hạ Mạc và Lục Uyển Thu.
Nhưng Lục Uyển Như biết, hắn chắc chắn vẫn không ngừng tìm kiếm Hạ Mạc, cô cũng biết Lục Uyển Thu đã được đưa đến nơi khác dưỡng thai. Chỉ có điều, cô không hiểu hắn làm vậy là vì muốn đề phòng cô, hay chỉ đơn giản là nơi đó thích hợp cho nghỉ ngơi, dưỡng thai?
Lăng Diệc Thâm từ hôm đó, cả tháng đến đây không đến một lần, cho dù đến cũng là ngẫu nhiên đến cũng không ở lại, Lục Uyển Như vì chuyện này, đêm nào cũng đều ngủ không ngon giấc.
Còn Lục Uyển Thu giống như mất cả chì lẫn chài. Cô không thể ngờ, sau khi mình có thai, Lăng Diệc Thâm không những không yêu chiều, mà ngày càng xa lánh có hơn trước.
Một năm sau, tại phòng họp hội đồng cấp cao của tập đoàn Lăng Thị, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, Lăng Diệc Thâm liếc nhìn một cái, liền vội đứng lên.
Giám đốc bộ phận kế hoạch đang phát biểu bị hành động đó của hắn làm cho giật mình, dừng lại. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào hắn
“Hôm nay họp đến đây thôi!” Nói xong hắn cầm điện thoại, bước nhanh ra ngoài, để lại ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người. Mãi sau, tất cả mọi người mới đứng dậy, lần lượt rời khỏi.
Thuộc hạ của hắn đã tìm ra được thông tin nhập cảnh của Hạ Mạc.
Một năm rồi, cô ấy đã trốn được một năm rồi. Một năm qua cô chưa từng liên lạc với mẹ cô, cũng không liên lạc với Mạc Na, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện vậy?
Hắn cảm thấy vô cùng kích động, hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy, hắn hận không thể lập tức gặp mặt cô. Hắn rất tò mò, không biết khi cô thấy hắn, cô sẽ như nào thế?
Nếu như cô hỏi đến đứa trẻ, hắn sẽ phải nói như thế nào? Sẽ đưa cô xem ảnh đứa trẻ, hay nói cô và đứa trẻ không còn chút quan hệ gì cả, nhưng nếu có đồng ý sinh thêm một đứa bé nữa, thì đứa bé này sẽ có thể gọi cô là mẹ không?
“Nhanh lên chút đi!” Lăng Diệc Thâm không ngừng giục tài xế.
Đến sân bay, hắn mới biết, còn hai tiếng nữa cô mới xuống máy bay.
Hắn ngồi trong xe đợi, bất giác nghĩ, một năm qua, cô đã đi đâu? Có từng nhớ đến hắn hay không?
Hắn giống như một cậu con trai trong ngày đầu hẹn hò, vừa hồi hộp vừa căng thẳng, chỉ khác là không dùng gương soi lại xem tóc có rối không, râu ria thế nào. Lần đầu tiên trong đới hắn thấy hai tiếng đồng hồ lại dài như thế, còn dài hơn cả hai ngày.
Thời gian cuối cùng cũng đến, hắn xuống xe, bỏ hai tay vào túi quần sải bước đi vào trong. Hắn đứng ngay cửa ra vào đợi cô. Không lâu sau, từng đoàn người dồn dập bước xuống, rất nhannh hắn đã nhìn thấy cô trong dòng người đông đúc đó.
Hạ Mạc đứng đó, vuốt vuốt lại mái tóc rối. Cô ăn vận rất đơn giản: một chiếc áo phông ôm sát người, quần bò xanh lam sẫm, thêm đôi giày vải màu trắng. Nét mặt cô mang đầy sự hiếu kì, kéo vali rời khỏi sân bay.