“Em muốn tự đi về!” Hạ Mạc bướng bỉnh trả lời hắn.
“Đã nửa đêm rồi, một người mang thai như cô thì có thể đi được sao?” Lăng Diệc Thâm lúc này vô cùng giận dữ, mất kiên nhẫn nhưng nhìn cô với cái bụng bầu đó hắn không thể làm gì hơn.
“Em nói rồi, em muốn tự đi về!” Mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Lăng diệc Thâm hít một hơi thật sâu, nên cơn thịnh nộ trong người xuống, chẳng hiểu gì hỏi cô: “Chẳng phải hôm nay đi khám mọi thứ đều ổn hay sao?”
“Đúng, đứa trẻ rất ổn, chỉ có tôi là không ổn chút nào. Cô trừng trừng mắt nhìn hắn, nước mắt từ từ rơi xuống. Trước mặt Lục Uyển Như cô không có cách nào nói ra hết những lời trong lòng, vì Lục Uyển Như là chủ nợ của cô. Nhưng với hắn thì khác, hẳn là cha của đứa trẻ trong bụng cô. Mặc dù cô không hề thích hắn, nhưng chí ít cũng có chút sợ hãi. Trong lòng cô, hắn có vị trí gần gũi hơn so với người khác.
“Cô bị ốm rồi ư? Chỗ nào không khỏe vậy?” Lăng Diệc Thảm vẫn thực sự mơ hồ, không hiểu cô đang nói gì.
“Tôi hối hận rồi, tôi không muốn đem con mình cho người khác. Anh có thể nói với phu nhân không? Đừng để cô ấy mang con tôi đi, tôi hứa sẽ kiếm tiền từ từ trả cô ấy.”
Hạ Mạc nóng như lửa đốt, kích động nắm lấy cánh tay hắn, khóc lóc cầu xin: “Buôn bán trẻ em là phạm pháp, là trái đạo đức, tôi không thể làm như vậy. Nếu như sau này đứa trẻ biết mình bị chính mẹ ruột đem bản thì nó sẽ tổn thương bao nhiêu? Sẽ buồn bao nhiêu?”
“Sau khi sinh đứa trẻ này ra, cô và nó sẽ không còn chút mối quan hệ nào nữa.” Lăng Diệc Thậm lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một hơi lạnh rùng mình: “Chẳng phải khi đó hai người đã nói rõ với nhau rồi sao?”
Cô gái này còn muốn giành lấy vị trí “mẹ” của con hắn sao?
nuốt lời?” Hắn một lần nữa hỏi lại: “Ngay từ đầu có nên biết sẽ có ngày hôm nay, sao? Bây giờ có muốn
Hạ Mạc ngước mắt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, trong ánh mắt ấy mang theo sự tức giận và khinh bỉ, cô lấy tay lau nước mắt, hét lên: “Không, tôi không nuốt lời.”
Hắn chăm chú nhìn cô, như chờ đợi những lời nói tiếp theo. Nhưng cô lại im lặng, đau khổ nhìn hắn, khẽ mỉm cười. Sau đó, cô mở cánh cửa sau của xe, bước lên đó và đóng cửa lại. Cụp hàng mi, ngồi dựa vào ghế.
Bộ dạng cô đơn, đau khổ và nụ cười thê lương nhưng tuyệt đẹp ấy của cô, khiến tim hắn thắt lại. Nụ cười ấy cứ thế mà in đậm trong tâm trí hắn, rất lâu sau này, hắn vẫn nhớ rõ nụ cười ấy, nụ cười đã khiến tim hắn run rẩy.
Hắn chưa vào trong ngay, vì hắn không có thói quen lái xe trong khi đang tức giận. Hắn chưa từng một lần hiểu được người con gái đó nghĩ gì, ngay đến cả tên tuổi của cô hắn cũng không muốn biết.
Hắn trước nay luôn coi cô là công cụ đẻ thuê, nhưng kể từ sau ngày hôm ấy, khi tỉnh giấc thấy
mình được ôm cô trong lòng, hắn liền có cảm giác thật ấm áp. Cũng kể từ giây phút ấy, hắn bắt
đầu tìm cách né tránh cô.
Hắn là một doanh nhân, nên hắn hiểu rõ, quan hệ tiền bạc là quan hệ đơn giản nhất trong tất cả. Hơn nữa, mỗi người đều có quy tắc làm việc riêng, nếu không tuân theo thì sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức.
Những ngày qua, hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng, sau khi sinh đứa bé, cô và gia đình hắn không nên có bất kỳ mối quan hệ nào. Điều đó là tốt nhất cho đứa bé trong bụng cô, cho Lục Uyển Như và cho cả hắn.
Cho nên hắn không cho phép bản thân có bất kì mối quan hệ tình cảm nào với cô. Cho dù là có, hắn cũng sẽ gạt bỏ, tránh hậu hoạn không lường.
Lăng Diệc Thâm hút hết điếu thuốc, sau đó mới lên xe, đưa thẳng có về nhà. Hạ Mạc lại trở về với nơi đây, một cơn buồn nôn bất giác ập đến, cô bám vào giá gỗ bên cạnh, bắt đầu nôn ọe.
Không đợi Lăng Diệc Thâm đưa tay ra đỡ, thím Phùng và Tiểu Thúy đã từ trong nhà ra vỗ vỗ lưng cô, vội vàng rót cho cô ly nước.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Hạ Mạc phải uống mấy ngụm nước mới nén được cơn buồn nôn đó xuống. Cô lấy tay lau khóe mắt, nhìn hai người trấn an: “Cháu không sao, chỉ là vừa rồi thấy hơi khó chịu nên ra ngoài đi dạo chút thôi, khiến hai người phải lo lắng rồi, thực sự xin lỗi.”
“Cô không sao là tốt rồi.”
Thím Phùng và Tiểu Thúy định đỡ cô lên lầu, nhưng lại bị cô từ chối:
“Hai người nghỉ ngơi sớm đi, cháu tự lên đó được rồi. Có việc gì cháu sẽ gọi hai người sau”
“Phu nhân dặn dò, từ nay tôi và Tiểu Thúy sẽ ngủ cùng với cô. Bây giờ là tháng thứ tám rồi, phải cẩn thận, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì đó” Thím Phùng kiên quyết dìu cô, nói tiếp: “Từ bây giờ, bên cạnh cô lúc nào cũng phải có người đi cùng"
“Ngày mai hãy bắt đầu đi, hôm nay cháu muốn ở một mình” Cô nở nụ cười nhạt, thuyết phục thím Phùng.
Thím Phùng có chút do dự, đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
“Hai người lui ra trước đi! Tối nay không phải chăm sóc cô ấy.” Lăng Diệc Thâm mắt vẫn không rời khỏi cô. Cô vẫn đứng dó, quay lại nhìn hắn.
Thím Phùng và Tiểu Thúy như nghe thấy mệnh lệnh, liền vội vàng đi xuống cuối hành lang.
Hạ Mạc nói “cảm ơn” rồi xoay người, lúng túng đi lên lầu.
Cô bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo đứng dưới vòi nước, mặc kệ cho những giọt nước ấm. áp phun lên người. Trái tim cô cũng trôi theo những nỗi buồn vô tận, không thể gọi thành tên ấy.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn lẳn: "Bảo bối, mẹ xin lỗi”