Lăng Diệc Thâm và Lục Uyển Như cùng nhìn đứa bé: một mái tóc đen óng dài quá tại, khuôn mặt nhỏ hồng hào, đặc biệt là đôi mắt long lanh không ngừng di chuyển. Trái tim hắn bất giác nhảy một nhịp, run rẩy:
“Mẹ thế nào rồi?” Lăng Diệc Thâm trầm giọng hỏi.
Lục Uyển Như do dự chốc lát, cẩn thận đưa tay đón đứa trẻ từ tay y tá.
“Cô ấy mất máu quá nhiều, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, cần phải nghỉ ngơi” Nói xong, y tá quay về phía Lục Uyển Như nói tiếp: “Đứa trẻ do sinh non nên phải đưa đến phòng chăm sóc hồi sức”
“Được, được!” Lục Uyển Như mỉm cười, nói với Lăng Diệc Thâm: “Em và thím Ngô đưa con đi trước.”
Lăng Diệc Thâm nhìn đứa bé, sau đó mới gật đầu đồng ý: “Dặn người chăm sóc đứa bé cẩn than."
“Ừm, em biết rồi, anh ở đây đợi cô ấy tỉnh lại nhé!” Lục Uyển Như mặt mày vui vẻ, hạnh phúc ôm đứa bé, quay người cùng thím Ngô rời đi trước.
Lăng Diệc Thâm nhìn Lục Uyển Thu đứng cách đó không xa, khẽ chau mày: “Em về phòng nghỉ ngơi chút đi.”
“Diệc Thâm..” Giọng nói của Lục Uyển Thu mềm mại, mang theo nỗi ấm ức.
“Em về đi.” Nói chưa hết câu, thấy cảnh cửa phòng phẫu thuật vừa mở hắn liền bỏ dở câu nói, vội bước đến. Hạ Mạc đang nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt, không chút sức sống, hàng mi dài im lìm, không chút lay động.
Hắn đặt tay lên ngực mình, cảm giác nơi này giống như bị ai đó bóp chặt, thật khó thở, hắn cảm giác được nỗi đau tột cùng một cách rõ ràng, không gì sánh bằng.
Bây giờ, hắn vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng thể lương của cô khi ấy, hắn đưa tay vén gọn những sợi tóc rối của cô ra sau tai, lo lắng hỏi vị bác sĩ vừa mới bước ra: “Cô ấy sao rồi?”
“Bệnh nhân vừa trải qua phẫu thuật, cộng thêm việc mất máu quá nhiều, cần phải được nghỉ ngơi...” Lăng Diệc Thầm nghiêm túc nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, rồi cùng y tá đẩy giường bệnh về phòng.
Lục Uyển Thu từ đầu đến cuối đều nhìn Lăng Diệc Thâm, cô phát hiện Lăng Diệc Thâm không hề liếc nhìn cô dù chỉ một cái. Cô cắn chặt răng, khóe môi nhếch lên một đường, rồi cười khẩy để mặc y tá dìu về phòng bệnh.
Sau khi mọi người trong phòng đã ra ngoài hết, Lăng Diệc Thâm liền lấy một chiếc khăn tay, thẩm qua nước ấm, cẩn thận và nhẹ nhàng lau sạch những vết máu khô trên người cô. Mỗi lần chạm vào những vết máu ấy, là mỗi lần trái tim hắn lại đau thêm vài phần. Cho đến khi đã lau xong sạch sẽ, hắn mới kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, chăm chú quan sát người phụ nữ vẫn đang hôn mê đó.
Đường nét trên khuôn mặt cô thật tinh tế, tựa như gốm sứ vậy. Hắn vẫn nhớ những biểu cảm sinh động nhưng đáng yêu khi cô tức giận, không biết bao giờ cô mới tỉnh lại?
Cửa phòng bỗng bị ai đó đẩy nhẹ, hóa ra là Lục Uyển Như, cô đang khẽ khẽ bước vào, nhìn người đàn ông đang im lặng ngồi đó, cất tiếng hỏi: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại ư?”
“Vẫn chưa” Lăng Diệc Thâm dừng lại một chút, lại khẽ hỏi: “Ai chăm đứa bé vậy?”
“Em để thím Ngô, thím Lí và thím Phùng chăm sóc bé rồi.” Lục Uyển Như đi đến cạnh giường, nhìn Hạ Mạc vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, cô có chút thương hại: “Hên là mạng cô ấy lớn”
Lăng Diệc Thậm nhất thời lặng đi một lúc, mãi lâu sau mới nói: “Em sẽ định làm gì với cô ấy?”
“Hãy cứ theo ý của cô ấy”
“Nếu như cô ấy đồng ý, thì giữ cô ấy ở lại biệt thự kia đi” Lăng Diệc Thầm nhìn Lục Uyển Như, thật lòng mà nói: “Đứa trẻ này là của em, nếu sau này cô ấy sinh ra đứa trẻ nữa, thì nó là của cô
áy."
Lục Uyển Như khẽ nhíu mày, đăm chiêu thật lâu: “Trước đây, em và cô ấy chỉ thống nhất việc mang thai hộ, còn những việc khác sẽ để cô ấy tự quyết. Em không có quyền và cũng không thể quản việc của cô ấy.”
Lục Uyển Như dừng lại, quan sát nét mặt của Lăng Diệc Thâm rồi tiếp tục: “Em mua cô ấy một năm chứ không phải một đời. Cô ấy vì chuyện trong nhà mới phải làm vậy, em không thể tiếp tục ép cô ấy làm thêm bất kì chuyện gì nữa”
Lăng Diệc Thâm cảm thấy lời của Lục Uyển Như rất có lý, hắn lại nói: “Vậy đợi cô ấy tỉnh lại thì nói sau vậy.”
Lục Uyển Như gật đầu đồng ý: “Anh đi thăm Lục Uyển Thu đi. Mọi người đều ở chung một chỗ như này hơi bất tiện, tốt nhất để cô ấy về nhà đi”
Hắn gật đầu đồng ý. Vì hắn biết Lục Uyển Như không muốn nhìn thấy Uyển Thu, hơn nữa đây không phải thời điểm thích hợp để nói với cô về việc Lục Uyển Thu đã mang thai.
“Em sẽ ở đây trông cô ấy. Đứa trẻ tạm thời đã có y tá đặc biệt chăm sóc, đợi lát nữa Tiểu Thủy và thím Phùng sẽ sang đây
“Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy!” Lăng Diệc Thẩm đi đến cửa, nhưng vẫn không kiềm được lòng, quay lại nói một câu.
“Em biết rồi” Lục Uyển Như nhẹ nhàng đáp lại.
Lăng Diệc Thâm rời đi chưa được năm phút, thì thím Ngô đẩy cửa đi vào.
“Ai chăm đứa trẻ vậy?”
“Ngọc Hồng vừa đến rồi, tôi để cô ấy ở đó cùng với thím Lí và thím Phùng" Ngọc Hồng là con gái của thím Ngô: “Cậu chủ cũng vừa đưa nhị tiểu thị đi rồi ạ”