• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Diệc Thâm vẫn đứng yên, khóa chặt ánh mắt lên người cô. Dưới ánh mặt trời chói lọi, cô không ngừng nhìn ngó xung quanh, hình như đang đợi ai đó, nhưng tuyệt nhiên một chút cũng không chú ý đến hắn. 

Hắn nổi bật như vậy, tại sao cô lại không nhìn thấy chứ? Lẽ nào là cô cố ý? 

Cuối cùng không thể đợi được nữa, hắn quyết định bước về phía cô. Nhưng khi chỉ còn cách cổ hơn mười mét, thì bỗng có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trước mặt cô, thấy vậy hắn bất giác khựng lại. 

“À, Hạ Mạc phải không?” Người đàn ông cao và gầy, đeo một cặp kính, thở dốc nhìn cô: “Thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi" 

“Đàm Vỹ?” Hạ Mạc không dám chắc, gọi thử. 

“Đúng vậy!” Đàm Vỹ tháo kính xuống, chọc cô: “Bác Văn gọi cho tôi nghìn cuộc, bảo tôi phải chăm sóc tốt cho cô. Vừa nãy, anh ta gọi điện thoại hỏi đã đón được cô chưa, tôi bảo tôi lập tức đến sân bay bây giờ, anh ta liền mắng tôi một trận. Tôi sợ anh ta sẽ nhảy từ điện thoại ra đánh tôi, liền vội vàng tắt điện thoại đi ngay” 

Hạ Mạc nhớ đến dáng vẻ tức giận của Bác Văn, cô bất giác cười: “Vậy anh gọi điện thoại cho anh ấy đi, nói với anh ấy là đã đón được tối rồi, không thì không biết ở đó anh ấy sẽ lo lắng thành ra như thế nào đâu.” 

“Đúng đúng, cô nói chỉ phải” Đàm Vỹ liền lấy điện thoại ra, miệng vẫn không quên nói thêm: “Anh ta đúng là một kẻ điên mà.” 

Hạ Mạc chỉ cười, không nói thêm gì. Một năm qua ở cùng Bác Văn, cô hiểu tính anh, anh chỉ tức giận với những người anh thực sự quan tâm, để ý thôi. 

“Sao không bắt máy vậy?” Đàm Vỹ nhìn điện thoại, sau đó cúp máy, rồi gọi lại: “Anh ta không phải là cũng đang trên máy bay đến đây chứ?” 

“Không đâu.” Hạ Mạc an ủi. 

Điện thoại reo năm hồi chuông, người bên kia mới bắt máy: “Đàm Vỹ, anh đã đón được Hạ Mạc chưa vậy? Hay là anh vẫn chưa đến sân bay đó?” 

“Đại ca à, tôi đến rồi, đón Mạc Mạc rồi. Mà anh đừng có cáu giận, la hét như vậy được không, tiết kiệm sức lực để cứu người đi!” Đàm Vỹ trêu chọc. 

“Tôi không cho phép cậu gọi cô ấy là Mạc Mạc" Nghe Đàm Vỹ đã đón được Hạ Mạc, cơn thịnh nộ của Bác Văn lập tức tan biến, nhưng vẫn không quên cảnh cáo anh ta một câu: “Cậu và cô ấy không thân thiết vậy đâu, đưa điện thoại cho cô ấy đi!” 

“Ô?” Đàm Vỹ cười cười, đưa điện thoại cho Hạ Mạc: “Đại ca có chỉ thị.” 

Hạ Mạc cười dịu dàng, nhận lấy điện thoại: “Alo, em đến rồi” 

“Lát nữa, việc đầu tiên em phải làm là mua một chiếc điện thoại, một cái sim mới. Việc thứ hai là gọi điện thoại cho anh, để anh lưu lại số của em. Thứ ba, em lưu lại số điện thoại của Đàm Vỹ, sau này đi đâu làm gì cần đến xe đến người, em cứ liên lạc với cậu ta, không cần phải ngại” 

“Em biết rồi ạ.” 

“Trong thẻ anh đưa em có tiền, em muốn tiểu thì cứ lấy trong đó, đừng có tiết kiệm biết chưa?” 

Hạ Mạc lại cười đồng ý: “Em biết rồi mà.” 

“Lần này, anh không tiện đi cùng em đến thành phố D, em phải nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Chú ý, trước ngày khai giảng nhất định phải nhanh chóng trở về đây để làm thủ tục nhập học” 

“Ừm, em nhớ rồi.” 

Hạ Mạc còn đang nói dở thì Đàm Vỹ đứng bên cạnh ngắt lời: “Anh có thể nói ít đi được không? Hạ Mạc nhà anh sắp bị nắng chiều cho cháy da rồi đó." 

“Hai người có ngốc không thể? Không biết tìm chỗ nào râm mát à?” Bác Văn vừa nghe liền có chút tức giận: “Đúng là ngốc mà.” 

Hạ Mạc đưa lại điện thoại cho Đàm Vỹ, mặc kệ người trong điện thoại đang nói gì, Đàm Vỹ nói vội: “Thôi được rồi, tôi tắt máy đây! 

Nói xong, anh ta tắt điện thoại thật, cất lại vào túi quần, sau đó cầm lấy túi đồ của Hạ Mạc: “Lần sau nhớ đấy, đối xử với anh ta chỉ cần đơn giản, thô lỗ một chút là có hiệu quả 

Hạ Mạc cười híp mắt, cùng Đàm Vỹ đi về hướng bãi đậu xe. 

Lăng Diệc Thầm đứng đó hồi lâu, không đi đến phía họ. Hắn mặc dù không nghe rõ hai người họ đang nói gì, nhưng cử chỉ thân thiết đó cũng đủ làm hắn phẫn nộ, tức giận. 

Hắn chỉ nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau sẽ như thế nào, duy nhất không hề nghĩ cô lại không nhìn thấy hắn, trong khi hắn đứng đây đợi cô mấy tiếng đồng hồ. 

Cô nhất định là nhìn thấy hắn, hắn nổi bật như vậy, người ra người vào không một ai là không chú ý đến hắn, sao mỗi mình cô là không thấy chứ? 

Lăng Diệc Thấm mặt mày xám xịt, nhìn người con gái mình tìm kiếm một năm qua, nay lại đi cùng một người đàn ông khác, hắn sao có thể không tức giận được chứ. 

“Lái xe.” 

Tài xế không hiểu chuyện gì, khởi động xe, nhưng không biết cậu chủ muốn đi đâu. Rời khỏi sân bay, mới đánh liều lái xe về công ty. 

Chiều hôm đó, cả công ty đều truyền tai nhau: Chủ tịch hôm nay tâm trạng không tốt, nếu như không có việc gì thì tốt nhất là đừng làm phiền, nếu không thì chết không biết lí do. 

Hạ Mạc nghe theo sự dặn dò của Bác Văn đi mua một chiếc điện thoại và sim, sau khi gọi điện thoại cho Bác Văn xong, cô mới đến khách sạn mà Đàm Vỹ đã chuẩn bị cho mình. 

“Nếu như có chuyện gì, cô cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ phục vụ cô hai tư trên hai tư” Đàm Vỹ đi ra khỏi cửa, đột nhiên quay lại: “Hay là, tôi ở lại khách sạn với cô luôn?” 

“Hả?” Hạ Mạc cười ngây ngốc, đôi mắt to tròn không ngừng liếc nhìn xung quanh, trông thật đáng yêu, dễ thương. 

Đàm Vỹ không kiềm được cười lớn, đưa tay xoa đầu cô: “Lát nữa tôi sẽ hỏi Bác Văn, anh ta nhặt đâu ra cô em gái dễ thương như vậy?” 

Hạ Mạc chỉ biết cười trừ, khiến Đàm Vỹ càng nhìn càng tan chảy. Nếu đổi lại là hắn, cũng có một cô em gái đáng yêu như vậy, hắn chắc chắn sẽ không thể nào mà yên tâm nổi. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK