Lăng Diệc Thầm vội đưa tay, giữ Lục Uyển Thu lại: “Uyển Thu, sao anh có thể không cần chứ? Dù sao đứa bé cũng là một sinh mạng, giữ lại đi.”
“Diệc Thâm.” Lục Uyển Thu quay người lại, ngả vào lòng hắn, khóc thút thít: "Anh không biết đầu, lúc biết mình có thai em đã vui như thế nào. Cuối cùng em cũng có con với anh rồi, em đã mong ngóng, đã đợi đứa bé này biết bao năm, cuối cùng em cũng đợi được rồi. Cho dù anh không nhận đứa bé, thì em cũng vẫn sẽ sinh nó ra, dù phải đến một nơi không quen biết ai, em cũng sẽ sinh bé ra...”
“Đừng ngốc vậy chứ... đứa bé không chỉ là con em, mà còn là con anh nữa” Sắc mặt hắn lúc này có chút khó coi, nhưng vẫn ấm áp, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, an ủi người phụ nữ trong lòng, nhưng ánh mắt hắn lại đang hướng về Hạ Mạc.
Hạ Mạc khẽ cắn môi, đứng ngây như khúc gỗ nhìn họ. Cô giống như một phạm nhân đang chờ thi hành án, nhưng lại phải chứng kiến một cảnh tàn khốc.
“Nhưng... nhưng, nếu như cô ấy không đồng ý thì sao?” Lục Uyển Thu ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt mang theo chút sợ hãi, hoang mang, cô đột nhiên thoát khỏi vòng tay hắn: “Không được, em không thể sinh đứa bé này, chị ấy sẽ rất đau lòng, sẽ càng hận em”
Vừa nghĩ đến Lục Uyển Như, Lục Uyển Thu liền khóc, vừa nói vừa lùi lại, quay đầu nhìn thấy Hạ Mạc đang đứng phía sau.
Hạ Mạc chợt nhìn thấy một tia hung ác trong ánh mắt của Lục Uyển Thu, cô vội ôm lấy bụng, nhưng vẫn không kịp.
"A A A..” Cô bị Lục Uyển Thu đẩy một cái, mất thăng bằng, ngã về phía sau. Cô sợ hãi nhìn về phía Lăng Diệc Thâm.
Mặt hắn biến sắc, ánh mắt bàng hoàng. Nhưng trong đúng khoảnh khắc hắn đưa tay về phía Hạ Mạc, thì Lục Uyển Thu kêu lên thất thanh, cô ta đã tự đẩy mình ngã về phía cầu thang.
Lăng Diệc Thầm liền thay đổi hướng tay, kéo người phụ nữ đang gần mình nhất.
Bịch, bịch” Hạ Mạc giống như một con diều bị đứt dây, ngã lăn xuống năm bậc, trên khóe miệng cô có vệt máu đỏ tươi, không còn chút sức sống.
Cô cúi xuống nhìn dòng máu đỏ đang trào ra mạnh mẽ, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông đang ôm người phụ nữ kia, yếu ớt cầu xin: “Xin anh, hãy cứu lấy đứa bé.”
Lăng Diệc Thẩm đỡ Lục Uyển Thu dậy, nhìn về phía Hạ Mạc. Cô lúc này trong thật đáng thương, cô nằm trên đất, máu không ngừng chảy ra...
Hắn há hốc miệng nhưng một chút âm thanh cũng không thể phát ra.
Hắn run rẩy buông tay khỏi người Lục Uyển Thu, toan chạy về phía Hạ Mạc. Lục Uyển Thu bỗng kéo tay áo hắn, dựa vào lan can ngồi xuống, tay còn lại ôm bụng, mặt nhợt nhạt, là khóc: “Diệc Thâm, Diệc Thâm. Bụng của em... đau... con của chúng ta.”
Hắn khó xử nhìn hai người con gái, trong ánh mắt hiện lên tia cuống quýt, lo lắng. Hắn khẽ cắn răng, vẫn là quay lại bị Lục Uyển Thu lên, vừa chạy vừa gọi thảm thiết: “Bác sĩ!”
Hạ Mạc nhìn theo bóng lưng xa dần của người đàn ông, và cả khuôn mặt với nụ cười đắc ý của người phụ nữ đó. Cô mỉm cười tuyệt vọng, từ từ nhắm mắt ngất đi.
Lục Uyển Như vừa xuống máy bay, nhận được tin Lục Uyển Thu cũng vừa về nước, cô tức tốc chạy đến bệnh viện.
Vừa đến cầu thang đã nghe thấy tiếng hét của Lăng Diệc Thâm, cô và thím Ngô được phen kinh sợ, vội bước nhanh hơn, đến góc ngoặt thì thấy Hạ Mạc đang nằm im lìm trên vũng máu.
“Mau gọi bác sĩ đi, nhanh lên!” Lục Uyển Như nóng như lửa đốt, đẩy người thím Ngô. Thím Ngô vẫn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì vội gật gật đầu, cắm đầu cắm cổ chạy lên đi gọi bác sĩ, vừa chạy được mấy bước thì thấy Lăng Diệc Thâm chạy ra từ cửa an toàn, phía sau còn có mấy bác sĩ đang cầm cán cứu thương chạy đến.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, rất nhanh đã đến bên cạnh Hạ Mạc. Hắn cũng không để ý đến Lục Uyển Như một chút nào, đỡ Hạ Mạc ngồi dậy, đưa tay định bể cô lên, nhưng một vị bác sĩ trẻ đưa tay ra cản lại:
“Để chúng tôi! Cẩn thận không lại làm người bệnh thêm nặng.”
Lăng Diệc Thâm với nghe theo bác sĩ, đứng lùi sang một bên, đợi bác sĩ đặt cô lên cán thương xong, hắn lại vội vàng chạy theo sau lên trên. Từ đầu đến cuối cũng không nhìn Lục Uyển Như lấy một cái.
“Phu nhân!” Thím Ngô bước qua vũng máu, chạy đến bên cạnh Lục Uyển Như, đỡ cô dậy, run rẩy nói: “Phải làm sao bây giờ ạ?”
“Đi xem thế nào đã!” Lục Uyển Như nắm chặt tay thím Ngô, đi về phía phòng phẫu thuật.
Lăng Diệc Thẩm đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật, hai tay đan vào nhau, mắt dán chặt vào cánh cửa trước mặt.
Lục Uyển Như bước đến bên cạnh hắn: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại ngã từ trên lầu xuống?”
Lăng Diệc Thâm liếc nhìn cô một cái, rồi quay đi, một từ cũng không nói.
Lục Uyển Như lúc này rất tức giận, nhưng nhìn thấy hắn lạnh nhạt, thờ ơ như vậy, cô đành nín nhịn, không nói thêm gì.
“Diệc Thâm.” Góc hành lang bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt truyền đến, hai nữ y tá đang dìu Lục Uyển Thu chầm chậm tiến về phía họ: “Chị!”
Lục Uyển Như lạnh lùng nhìn Lục Uyển Thu.
“Cô ấy sao rồi?" Lục Uyển Thu giống như hoa sau mưa, nhợt nhạt, có chút gì đó trông thật đáng thương: “Em không cố ý..”
“Là cô làm?” Lục Uyển Như vừa nghe thấy giọng nói đỏ, liền kích động: “Là cô cố ý”
“Không” Lục Uyển Thụ vừa lắc đầu vừa khóc, nắm lấy cánh tay Lục Uyển Như: “Em thực sự không cố ý mà, chị, chị hãy tin em được không?”
Vừa đặt lên người Lục Uyển Như, Lục Uyển Thu đã bị cô hất sang một bên, may có Lăng Diệc Thâm vội đưa tay ra kéo vào lòng.
“Diệc Thâm, em thực sự không cố ý mà.” Lục Uyển Thu nước mắt ngắn nước mắt dài, dựa vào lòng hắn thủ thỉ.
Lăng Diệc Thâm vẫn không có ý định mở miệng, tiếp tục im lặng.
“Tách!” Ánh đèn trong phòng phẫu thuật đột nhiên tắt, Lăng Diệc Thâm đẩy người phụ nữ ra khỏi lòng mình, bước nhanh về phía cửa phòng phẫu thuật. Lục Uyển Như và thím Ngô cũng gấp gáp đi theo sau hắn. Phía sau, Lục Uyển Thu bĩu môi, nhìn hai nữ y tá bên cạnh rồi cũng yêu ớt đi theo sau ba người họ.
“Là con trai!” Một nữ y tá bế đứa trẻ đến trước mặt họ.