• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu anh đã không cần đứa trẻ này như vậy, thì để cho tôi nuôi bé đi. Tôi có thể trả lại anh tiền chỉ cần anh cho tới thời gian, tôi sẽ trả anh cả gốc lẫn lãi, có được không?” 

Hạ Mạc lúc này không dám dùng ngữ khí và thái độ như vừa rồi để nói chuyện với hắn nữa, có hiểu rất rõ, sau này con cô sống với hắn, thì cô không có tư cách làm càn: 

“Tôi mang thai đứa bé được bảy tháng rồi, tôi thực sự rất thích nó, anh hãy để nó cho tôi nuôi đi” Hạ Mạc khóc lóc cầu xin hắn: “Tôi có thể ký cam kết với anh, trong thời gian ngắn nhất sẽ nghĩ cách hoàn trả anh một triệu tệ đó, được không?” 

“Trong thời gian ngắn nhất sao? Lẽ nào cũng lại đẻ thuê tiếp sao?” Lăng Diệc Thẩm không biết mình đang bị làm sao, khi nghe cô nói muốn kết hôn sinh con với người đàn ông khác, cô muốn đem đứa bé trong bụng đi hắn liền không kiềm chế nổi cảm xúc mà nổi cáu với cô. 

Nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương ấy của cô, còn cả cái bụng to ấy, hắn vẫn không nỡ làm gì cô, chỉ có thể dùng những lời lẽ lạnh thấu tâm can ấy để công kích cô mà thôi. 

Hắn làm như vậy, chỉ là vì muốn có xác định được vị trí và thân phận của mình, tốt nhất là đừng có suy nghĩ khác. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu như cô biết thân biết phận, ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ chẳng để ý mà nuôi thêm cả cô. 

Dù gì cô cũng là mẹ của con hắn, nếu thực sự giống như lời cô nói, cô sẽ sinh con với người đàn ông khác, vậy thì con của hắn còn có mặt mũi nào nữa? 

Hạ Mạc lập tức thôi khóc, chớp chớp hàng mi còn vương vài giọt nước mắt. Cô nhìn hơn với ánh mắt lạ lẫm, không dám tin hắn có thể nói những lời vô tình như thế. Cô cũng muốn nói với hắn những lời nhẫn tâm, cũng muốn dùng ngôn ngữ để làm tổn thương người khác, nhưng cô lại không dám, đúng hơn là không thể. Vì đứa bé, cô không thể đắc tội với hắn. 

Sau cùng, cô ấm ức nói với hắn một câu, khiến hắn không biết nên khóc hay cười, nhưng mọi tức giận liền tan biến: 

“Anh nói như vậy, tôi thực sự rất tức giận, từ nay về sau tôi sẽ không nịnh anh nữa.” 

“Anh lúc nào cũng hung hăng, cũng cười nhạo tôi?” Hạ Mạc ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Lần này vì lâm vào bước đường cùng, tôi mới phải mang thai hộ người khác. Duy nhất trong đời chỉ một lần, nhưng cũng đủ làm tôi đau tận tâm can, thương tích đầy mình, ân hận cả đời. Vậy sao tôi phải tiếp tục đi vào vết xe đổ đó nữa chứ?” 

Lăng Diệc Thầm lặng đi, nụ cười lập tức biến mất. 

Hạ Mạc nằm trên giường, cô vẫn đang suy nghĩ về những lời hắn vừa nói. Vợ của hắn không thể sinh con, nhưng hắn lại nói đứa bé trong bụng cô không phải duy nhất, vậy tương lai của nó sẽ ra sao? 

Cô có cần phải nịnh nọt anh ta để anh ta đối xử với con cô tốt một chút? Nhưng nịnh rồi thì có được gì không? 

Cô lấy chiếc gối ôm nhỏ đặt bên cạnh, rồi từ từ nghiêng người để bụng mình lên đó, nhẹ nhàng kéo chăn lên. 

“Bụng khó chịu sao?” Lăng Diệc Thâm từ đầu đến cuối đều chăm chú quan sát cô, bây giờ mới cất tiếng hỏi. 

Hạ Mạc vốn không định nói chuyện với hắn, nhưng nghĩ tới những lời hắn nói trước đó, cô lại nói: “Bụng to rồi, hơi có chút trĩu xuống, lấy gối để vậy sẽ dễ chịu hơn.” 

Nói một hồi, cô vẫn là không nhịn được, nói tiếp: “Yên tâm, không ảnh hưởng đến con anh đâu.” 

“Cũng là con của cô” Lăng Diệc Thậm chêm lời. 

Hai người im lặng nhìn nhau ba giây, sau cùng Hạ Mạc mới nhắm đôi mắt đang còn đỏ hoe: “Tôi buồn ngủ rồi.” 

Lăng Diệc Thâm không nói gì, cởi chiếc áo trên người, chui vào trong chăn ôm lấy cô, không nóng không lạnh nói hai từ: “Ngủ đi!” 

Hắn để đầu cô gối lên cánh tay mình, bàn tay còn lại men theo sườn áo, đưa vào bên trong xoa Xoa bụng cô. 

“Nếu như buổi tối tôi không đến, cô hãy xuống phòng dưới lầu ngủ, ngày mai hãy bảo thím Phùng dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối đi ngủ cũng không cần đóng cửa... hay là kê một chiếc giường nhỏ ngay cạnh cửa?” Lăng Diệc Thâm có chút băn khoăn hỏi cô. 

“Làm gì có ai đặt giường cạnh cửa chứ?” Hạ Mạc hơi khó hiểu, chau mày thắc mắc, đưa tay kéo chăn đắp cho hai người: "Đâu có phải trong phạm nhân” 

“Nếu như ngủ ở dưới đó thì phải mặc quần áo vào.” Lăng Diệc Thâm đột nhiên áp tại lên bụng cô. Hôm nay, hắn nhìn thấy một tấm bìa quảng cáo có hình như vậy, nên muốn nghe thử xem trong đó có âm thanh gì. 

“Anh có nghe thấy gì không? Có nghe thấy nhịp tim của con không?" Hạ Mạc hiếu kỳ hỏi khi thấy hắn chăm chú lắng nghe. 

“Hôm nay cô uống nhiều nước không?” 

“Không có, tôi vẫn uống như thường ngày, sao thế?” Hạ Mạc không hiểu gì đáp. 

“Trong bụng cô toàn tiếng ục ục." Lăng Diệc Thâm có chút nản, nhưng vẫn không hết hy vọng, hắn lại cúi xuống áp tải lên bụng cô lần nữa, kết quả đột nhiên bụng cô có chỗ nhô cao lên, khiến hắn giật bắn cả mình. 

Hắn có chút hoang mang nhìn Hạ Mạc: “Đây là cái gì vậy?” 

“Tôi, tôi không biết.” Hạ Mạc biển sắc: “Sao vậy?” 

“Cô có thấy khó chịu chỗ nào không? Đừng có sợ, bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện” 

Lăng Diệc Thâm nhìn cái u nổi cao đó, vội nhảy xuống giường mặc chiếc quần dài, ngay cả đồ lót cũng không thèm mặc. Hắn kéo vội khóa quần, không may làm dính phải vài sợi lông, nhưng bây giờ hắn chẳng thể nào mà quan tâm được nhiều chuyện thể. 

Hắn nửa giây cũng không rời mắt khỏi cô, thấy cô không sao, hắn mới lấy váy mặc lại cho cô, nhưng chân tay luống cuống kéo mãi không được cái khóa. Hắn khua khua tay lấy cái điện thoại trên giường, tìm số điện thoại của bác sĩ. “Bụng của phụ nữ mang thai có chỗ nổi lên là sao vậy?" Giọng nói run run, lo lắng đó của hắn khiến trái tim cô thắt chặt, đập thình thịch. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK