Trong khi Hạ Mạc còn đang mơ hồ hoài nghi, suy nghĩ, thì chiếc quần của cô đã bị hắn kéo xuống. Hắn nâng chân cô lên trực tiếp tiến sâu vào trong. Động tác nhanh chóng, dứt khoát của hắn khiến Hạ Mạc đau nhói, không kiềm được mà kêu lên: “A..”
“Anh tha cho tôi đi.” Hạ Mạc không chịu được và cầu xin hắn, cô buông tay muốn thoát khỏi người đàn ông đó.
“Cô đừng quên, cô đến đây là vì cái gì" Giọng nói của hắn thốt ra lạnh đến thấu xương: “Cô chính là vì tiền, thế nên cô phải chịu đi!”
Lời nói của hắn đã chặn lại tất cả âm thanh của Hạ Mạc, cô bất lực từ bỏ mọi phản kháng ban nãy...
Còn hắn, hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì, vô tư giày vò cơ thể cô mà không có một chút tình cảm nào. Hắn giống như đang chơi đùa một con búp bê, đặt cô ở những tư thế khác nhau, Hắn tàn nhẫn, lạnh lùng đem tất cả sự bất mãn với vợ, và cả sự áy náy với người yêu đổ lên thân thể Hạ Mạc.
7
Cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cảm thấy toàn thân còn mệt mỏi hơn so với hôm trước, đặc biệt là phần dưới, đau đến nỗi không thể khép chân lại.
Cô vừa thấy xấu hổ, vừa thấy bản thân thật đáng thương, cứ như vậy mà khóc cho đến tận buổi trưa, khi thím Ngô đẩy cửa tiến vào, Hạ Mạc mới ngồi dậy.
“Lúc sáng đem đồ ăn lên, cô vẫn đang ngủ.” Thím Ngô giải thích.
“Đặt ở đó đi!” Giọng nói của cô khàn khàn, mái tóc rối bời, hai mắt sưng đỏ như trái đào, quần áo xộc xệch, thật giống như vừa bị người ta cưỡng bức.
Cậu chủ từ bao giờ lại trở lên thô bạo như vậy chứ?
Nhìn thấy bộ dạng đỏ của cô, trong lòng thím Ngô không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có chuyện gì.
Thím Ngô lấy thêm bát canh, quay lại vẫn thấy Hạ Mạc ngồi yên trên giường, bà nói: “Sức khỏe quan trọng nhất, ngồi dậy ăn chút gì đi, đợi lát nữa tôi sẽ giúp cô mat-xa, có thể sẽ tốt hơn chút.”
“Cảm ơn, cháu không sao” Hạ Mạc bước xuống giường có chút khó khăn, thấy thím Ngô định đỡ mình của liền ngăn: “Cháu thực sự không sao, bà làm việc của bà đi ạ.”
Do dự một lát, thím Ngô cũng đành lùi về sau.
Hạ Mạc xả đầy một bồn nước nóng, từ từ cởi bỏ quần áo, những vết bầm tím trên ngực lộ ra trông thật đáng thương. Cô chẳng sợ bỏng mà cứ thế ngồi xuống. Cho đến khi nước trong bồn bắt đầu lạnh dần, cô mới đứng dậy, lấy khăn bông lau khô những giọt nước trên người, mặc một bộ quần áo mới.
Ăn cơm xong, cô ngồi trên ô cửa sổ, đưa mắt ngắm trời xanh, rồi lại uống canh bố... thẫn thờ nhìn trời mây, nhìn mặt trời lặn, rồi lại ăn cơm và ngắm trăng lên...
Dưới tầng một, thím Ngô đang đứng nói chuyện với Lục Uyển Như:
“Sáng sớm nay khi tôi vào đó, tôi đã giật mình, mái tóc rối bời, khuôn mặt ốm yếu nhợt nhạt, đôi
mắt thì sưng đỏ như trái đào, giống như vừa đánh nhau với ai đó vậy.” Thôu với vừa nói vừa phụ họa: “Ngay cả quần áo cũng bị kéo rách”
“Thật sao?” Lục Uyên Như như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, khuôn mặt trở nên u ảm: “Anh ấy có lẽ là đang oán trách tôi”
“Cậu chủ được lợi, phu nhân mới là người phải chịu ấm ức, cậu ấy trách gì phu nhân được chứ?” Thô nhân lòng đầy bất mãn hỏi.
“Anh trách tôi vì tôi là người ngăn cách tình yêu của anh.” Trên khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của cô chợt hiện lên nụ cười khẩy lẽo: “Ngày nào còn có tôi, thì cô ta sẽ không thể quang minh chính đại bước vào cánh cửa nhà họ Lăng”
“Đúng, hãy cứ để cô ta mãi mãi là kẻ thứ ba, không biết liêm sỉ đi!” Thím Ngô siết chặt tay, nói bằng giọng căm ghét: “Cho dù cậu chủ có coi cô ta như báu vật cũng vậy thôi!”
“Trên đời này, thứ có thể khiến con người mù quáng, ngoài hận thù ra còn có cả tình yêu" Nói xong, Lục Uyển Như từ từ quay người lại, nói với thím Ngô: “Dặn dò nhà bếp nấu nhiều món ngon cho Hạ Mạc, hỏi thêm cô bé có muốn đọc sách hay nghe nhạc gì không? Dù sao thì nó vẫn là một đứa trẻ, đối xử với cô bé tốt một chút!”
“Tôi hiểu, hôm nay đã cho cô bé uống canh bổ ba lần rồi. Bây giờ muộn rồi, ngày mai tôi sẽ lại khuyên cô bé”
“Ừ” Lục Uyển Như dùng tay viết lên trên mặt sàn phủ hơi sương "18": “Cải tuổi thật đẹp, tôi bây giờ chẳng thể nhớ nổi dáng vẻ năm mười tám tuổi của mình nữa rồi.”
“Mười tám tuổi ư? Phu nhân là thiên kim xinh đẹp nổi tiếng của thành phố D này, có biết bao người đàn ông xếp hàng trước cửa, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn phu nhân”
Thím Ngô nói với giọng đầy kiêu hãnh. Nét mặt Lục Uyển Như ẩn hiện nét cười, hai má ửng hồng hiếm khi nhìn thấy nay lại xuất hiện trên làn da trắng nõn ấy, dường như cô đang được trở về với tuổi mười tám của mình.
“Tôi làm sao không biết vậy, ngày nào cũng có nhiều người đứng trước cửa nhà chúng ta đợi?”
“Phu nhân làm sao biết được chứ!" Thô nhân âu yếm nhìn cô tiểu thư mình chăm sóc từ nhỏ tới lớn, trong lòng có chút thương xót: “Ngày ấy, mỗi lần tôi ra ngoài nhận sữa và báo, bọn họ đều vây kín lại hỏi tôi, “Lục tiểu thư có ở nhà không? Lục tiểu thư hôm nay có đi đâu không? Lục tiểu thư hôm nay có đi vẽ tranh không? Có lần mấy người họ suýt chút nữa còn đánh nhau nữa đó.”
“Thật sao? Lục Uyển Như vui vẻ nói: “Tại sao lúc đó bà không nói với tôi chứ? Tôi cũng muốn đi xem thử, biết đâu trong đó lại có người đàn ông tốt nào đó thì sao?”
“Trong đám con trai ấy quả thực có một người rất xuất sắc, đứng ở đó giống như một ngôi sao vậy, tôi lần nào cũng phải nhìn cậu ta mấy lần? Thốc có vừa nói, vừa như nhìn thấy hình dáng người kia của năm ấy, những nếp nhăn trên mặt bà giống như bông hoa cúc hé nở: “Năm ấy, tôi từng nghĩ, nếu như tiểu thư và cậu con trai ấy ở bên nhau thì quả thực rất đẹp đôi, nhưng khi ấy tôi lại sợ lão thải gia, sợ ông biết được tôi nói chuyện này với cô thì sẽ phạt tôi, cho nên tôi không dám nói với cô. Bây giờ nghĩ lại, năm ấy chỉ bằng nói với cô thì sẽ tốt hơn.”
Thím Ngô nói đến đây thì bỗng dừng lại, nhưng Lục Uyển Như sớm đã hiểu được ý bà.