• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng trước cửa nhà, Hạ Mạc nhìn ánh đèn cảm ứng dưới lầu tắt dần, khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, rồi mới tiến vào trong nhà. 

Vừa trở về nhà, bà Mã liền khóa cửa, rồi dọn dẹp phòng cho con gái. Sau đó, lấy một gói băng vệ sinh từ trong tủ, đi đến trước mặt cô con gái vẫn đang đứng ngây ngốc trước cửa. 

“Con gái, cầm lấy cái này, rồi nhanh đi đi, sau này đừng quay trở lại nữa. Còn nữa, tạm thời con cũng đừng lên lớp, hãy tìm một chỗ trốn đi, cũng đừng liên lạc với mẹ. Đợi qua một thời gian, à không, đợi sau nửa năm hãy liên lạc lại với mẹ!” 

Bà Mã vừa nói vừa đau lòng khóc: “Hay là con đến thành phố D tìm dì Hằng, có lẽ ở đó sẽ không ai tìm thấy được con.” 

“Mẹ, mẹ sao thế?” Hạ Mạc ngớ ra, liền kéo tay bà Mã khóc theo bà: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Bố con đâu?” 

“Vay nặng lãi, bỏ trốn rồi.” Hạ Mạc như nghe thấy sấm giữa ban ngày, cô lại một chân, dựa lưng vào tường, từ từ trượt xuống. Rốt cuộc thi, điều mà cô lo lắng, nơm nớp lo sợ cũng xảy ra rồi. Tất cả ước mơ của cô đều bị hủy hoại từ giây phút này rồi. 

Bà Mã vẫn chưa kịp nói xong thì đám người đòi nợ đã xông đến cửa. 

Ba người đàn ông mặc quần áo đen nhìn thấy mẹ con Hạ Mạc đang run lẩy bẩy, cũng coi như là dùng ngôn ngữ của người có văn hóa mà uy hiếp: “Nếu muốn Hạ Chí Hùng thì đừng giở trò linh tinh, nhanh chóng trả tiền cho tôi, nếu không thì, hai mẹ con nhà bà... ngồi đợi tiếp khách mà trả nợ!” Đám người đó giống như con sói đói khát, nhìn Hạ Mạc một lượt từ trên xuống dưới, nói xong nghênh ngang bỏ đi. 

Mẹ con nhà bà Mã bị dọa cho phát sợ, bà Mã vội đẩy mạnh Hạ Mạc ra khỏi cửa: “Con nhanh đến nhà dì Hằng theo địa chỉ này, mẹ sẽ nghĩ cách tìm thấy bố con, bố mẹ làm xong thủ tục li hôn rồi, sau này mẹ sẽ đến tìm con.” 

“Mẹ.Hạ Mạc níu tay mẹ, liên tục lắc đầu, không muốn đi. 

“Nghe lời mẹ, nhanh đi đi, ngày mai mẹ sẽ tìm bốt điện thoại công cộng gọi điện cho dì, con phải nghe mẹ, đừng để mẹ phải lo lắng.” Bà Mã cố kìm nước mắt, nói tiếp: “Một mình mẹ ở đây sẽ không có chuyện gì, con đừng sợ, nghe mẹ, nhanh chóng rời đi, trong gói băng vệ sinh này có một ngàn tệ, con cẩn thận chút đừng làm mất.” 

Hạ Mạc vẫn đứng trước cửa lắc lắc đầu, không chịu rời đi một mình. 

“Con muốn mẹ phải quỳ xuống cầu xin con hay sao? Nếu con không đi trước, mẹ làm sao có thể đi đây?” Bà Mã hai mắt đỏ hoe, nói tiếp: “Nếu mẹ con cùng đi, thì sẽ không trốn thoát được đâu, Mạc Mạc nghe lời mẹ, con đi trước đi!” 

Hạ Mạc nhìn mắt bà đẫm lệ, cuối cùng cũng nhấc chân vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, sau đó ôm balo, chạy về hướng ga tàu. 

Nhưng khi vừa đến ga tàu, nhìn thấy khung cảnh vắng vẻ, cô liền sững lại. 

Không! Cô không thể bỏ bà ở đây lại một mình như vậy được! Cô do dự một lát, sau đó quay người chạy theo hướng ngược lại. 

Hạ Mạc ôm chặt balo trước ngực, đứng trước cửa Galaxy Bar. Nhìn dòng người qua lại, mỗi người một vẻ, tim Hạ Mạc siết chặt lại. 

Đây là lần đầu tiên cô đến nơi như này, nhưng Hạ Mạc vẫn bất chấp tiến vào trong. 

Điều khiến cô ngạc nhiên là Galaxy Bar không hề ồn ào và u ám như cô tưởng tượng. Dưới ảnh. đèn mang sắc vàng của hoàng hôn, không gian nơi đây hiện lên thật trang nhã, đem lại cho mọi người cảm giác vô cùng ấm áp và lãng mạn. 

Theo âm thanh của tiếng nhạc, Hạ Mạc đi về phía giữa sân khấu. Mạc Na đang ngồi đó, cô mặc một chiếc váy hở lưng, khuôn mặt được trang điểm kĩ càng với tông màu nâu khói, đang nhắm mắt cất tiếng hát thâm tình: "...ôm đóa dạ lan hương, hôn đóa dạ lan hương, dạ lan hương ơi ta ca hát vì người, dạ lan hương ơi ta nhớ nhung vì người...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK