Chương 711
Cho nên việc cô Đường ở cùng người đàn ông khác liên quan gì mà lại khiến anh phải tức giận thế chứ?
“Cậu đang ở đâu?” Nguyễn Hạo Thần không muốn lắm lời với cậu năm Tào làm gì, mà lúc này anh cũng không có thời gian để nói, anh chỉ muốn biết cái người phụ nữ chuyên chọc tiết người khác kia giờ đang ở đâu thôi.
Thế là anh lại nghiến răng nghiến lợi hỏi thêm một câu: “Cô ấy đang ở đâu?”
Câu này của cậu ba Nguyễn đã xem như hết sức rõ ý rồi.
“Anh ba, anh có sao không? Em nghe giọng anh như muốn xông tới đây vậy!” cậu năm Tào nghe anh nói vậy thì liền cảm thấy mọi chuyện có vẻ càng lúc càng đáng sợ hơn.
Anh ba đã kết hôn với Tô Khiết rồi, hơn nữa cậu cảm thấy anh ba đối xử với Tô Khiết cũng khá tốt, thế nhưng biển hiện của anh bây giờ khiến cậu cậu cảm thấy anh có vẻ để tâm đến người phụ nữ năm năm trước hơn.
Cậu cảm thấy anh ba mà cậu quen biết không nên là người như vậy.
“Anh ba, bạn trai của cô ấy trông có vẻ không dễ chơi đâu.” cậu năm Tào ngước mắt nhìn thoáng qua Đường Bách Khiêm đang đứng trước mặt Tô Khiết, cảm thấy mình nên nhắc nhở anh ba trước thì hơn.
Người đàn ông kia vừa nhìn là biết ngay không phải hạng người dễ bắt nạt gì.
“Tôi hỏi giờ cậu đang ở đâu! Gửi định vị của cậu cho tôi.” Đôi mắt anh lại ánh lên vẻ nóng nảy, bây giờ anh thật sự không còn thời gian nghe cậu ta nói linh tỉnh: “Nhanh nhanh di.”
“À, ờ, được rồi.” Lúc này Tào Du mới luôn mồm trả lời anh, sau đó liền cúp máy gửi định vị cho Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng còn chưa kịp gửi đi thì ánh sáng trước mắt bỗng bị chặn lại, ngay sau đó liền có người giật chiếc điện thoại trên tay anh đi.
Tào Du ngẩng đầu lên, vừa định mở miệng chửi thì lại trông thấy người đang đứng trước mình, thế là những lời chửi bới vừa định thốt ra lại phải nuốt ngược vào trong.
Đây không phải là bạn trai của cô Đường sao? Chẳng lẽ anh đã bị phát hiện rồi ư?
“Cậu Tà, giúp tôi một chuyện.” Đường Bách Khiêm nhìn cậu năm Tào, vẻ mặt thân thiện, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.
“Chuyện gì?” Tào Du hơi ngớ người ra trong một thoáng, người này vừa tới là đã giật điện thoại của mình, vậy mà còn muốn nhờ mình giúp à?
“Cậu Tào đã biết cô ấy là ai, vậy chắc cũng đoán ra tôi là ai rồi nhỉ.” Đường Bách Khiêm nhếch môi, trông như đang nở nụ cười, song lại không giống như đang cười, giọng điệu vẫn cứ nhẹ nhàng ấm áp như vậy.
Đôi mắt cậu năm Tào chợt lóe lên, anh không trả lời, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
“Bây giờ chúng tôi đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, không thể để lộ thông tin, vậy nên mong cậu Tào hãy giữ bí mật cho chúng tôi, đừng để ai biết được vị trí của chúng tôi.” Đường Bách Khiêm khẽ híp mắt lại, sau đó lại nói thêm một câu: “Bao gồm Nguyễn Hạo Thần.”
Cậu năm Tào nghe Đường Bách Khiêm nói vậy thì giật hết cả mình, trời ạ, mấy người này là ai vậy chứ, sao lại biết chắc rằng mình đang định nói cho anh ba chứ?
“Tôi biết, vừa nãy Nguyễn Hạo Thần muốn cậu Tào gửi định vị qua, đúng chứ? Vậy đấy, chúng tôi có khả năng rất lớn là sẽ bị lộ dấu vết, cho nên mong cậu Tào lát nữa hãy giúp tôi một việc.” Giọng điệu của Đường Bách Khiêm lúc này nghe như đang thương lượng vậy, thuận tai vô cùng.
“Có ý gì? Tôi có thể giúp gì?” Cậu năm Tào cau mày nói, trên khuôn mặt lại có thêm vẻ thắc mắc.
“Cậu Tào có thể gửi định vị qua cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng lát nữa mong anh hãy lái xe đi về hướng ngược với chúng tôi, cứ đi như vậy là được.” Đường Bách Khiêm càng có vẻ thân thiện hơn, những lời nói ra cũng hết sức nhẹ nhàng.
Anh ta vừa nói vừa trả diện thoại lại cho cậu năm Tào.