Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 706

Nhà bà ta tuy có tiền thật đấy nhưng bà ta cũng từng gặp qua không ít những nhân vật tai to mặt lớn, cho nên bà ta nhìn ra được người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, sợ là bà ta không chọc nổi.

Vì thế chuyện hôm nay vẫn nên bỏ đi.

“Chuyện này vẫn nên tính toán một chút. Minh Hạo, cháu nói cho bọn họ nghe quy tắc đối phó với kẻ thù của chúng ta.” Đường Bách Khiêm lại tiếp lời bà ta, giọng nói kia rất thờ ơ nhưng một mực lại khiến người khác có cảm giác sởn gai ốc.

Tô Khiết ngây ra? Quy tắc? Bọn họ có quy tắc như vậy sao? Sao cô không biết chứ?

“Có phải là mấy quy tắc tiêu diệt kẻ địch bình thường kia không ạ?” Nhưng mà Đường Minh Hạo lại rất hưng phấn.

Đám đông vây xung quanh lắng nghe cuộc trò chuyện của một lớn một nhỏ này, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Rốt cuộc người này là ai? Lại còn có quy tắc tiêu diệt kẻ thù nữa chứ?

Không phải là xã hội đen đấy chứ?

Nghe nói người của xã hội đen nhiêu quy tắc hơn nữa còn giết người không chớp mắt.

“Chuyện hôm nay bỏ qua đi, chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau mà thôi…” Mụ béo cảm thấy có gì đó không ổn, muốn nhường cho yên chuyện “Bỏ qua đi? Mắng cục cưng nhà tôi rồi muốn bỏ qua như vậy sao? Bà cũng dám nghĩ đấy?” Đường Bách Khiêm cười lạnh lùng. Trước mặt Đường Bách Khiêm anh ta chưa bao giờ có chuyện dễ như vậy.

“Cái kia, vậy anh muốn thể nào?” Mụ béo sợ đến mức thịt trên mặt không nhịn được cũng run run.

“Vốn là theo quy tắc mắng con tôi thì bị cắt lưỡi.” Ánh mắt Đường Bách Khiêm hơi lóe lên.

Tô Khiết không nhịn được nhìn Đường Bách Khiêm, cô cảm thấy hôm nay đàn anh hơi khang khác.

Mặc dù bình thường bọn họ đảm nhận một số nhiệm vụ đặc biệt nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ giết người và cũng không bao giờ làm những việc như cắt lưỡi người khác.

“Tuy nhiên, cục cưng của tôi đang ở đây. Làm như vậy thì tàn nhẫn lắm, tôi e sẽ khiến cho cục cưng của tôi sợ hãi.” Đường Bách Khiêm ngước mắt liếc nhìn Tô Khiết, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Mọi người ở đây bao gồm Tô Khiết đều cho rằng cục cưng mà anh ta nói chính là hai đứa bé.

Nhưng thật ra cục cưng mà anh ta nói không phải là hai đứa bé mà là đang nói Tô Khiết.

Chỉ tiếc từ trước tới nay trên phương diện tình cảm Tô Khiết bao giờ cũng chậm hiểu.

Đường Bách Khiêm nhìn thấy vẻ mặt bình thản, không có phản ứng khác thường nào của Tô Khiết thì âm thầm thở dài một hơi. Phải tới khi nào cô mới hiểu được tâm tư của anh ta đây?

Đường Minh Hạo lắc đầu, không khỏi thở dài. Cậu bé không hiểu tại sao mẹ cậu là một người thông minh như vậy nhưng lại ngốc hết thuốc chữa trong chuyện tình cảm thế kia?

Mụ béo âm thầm thở phào một hơi, cho rằng chuyện này đã kết thúc như vậy rồi.

“Nhà trẻ này sau này sẽ bị sung vào công quỹ. Về sau tất cả sinh hoạt phí của bọn trẻ đều do công ty bà trả, tôi sẽ tìm người giám sát chuyện này.” Đường Bách Khiêm liếc nhìn mụ béo nhưng lời nói ra như sấm sét trên mặt đất.

“Cái gì? Anh nói cái gì? Tại sao nhà trẻ của tôi lại bị sung vào công quỹ?” Mụ béo cuống cuồng, thậm chí còn lo lắng hơn khi biết con trai của mình bị đánh thật.

Đường Bách Khiêm cũng không thèm nhìn ba ta. Anh ta ôm Đường Vũ Kỳ sau đó nhìn Tô Khiết, nhẹ giọng nói: ‘Đi thôi.”

“Anh, anh nói cho rõ ràng. Anh dựa vào đâu mà tịch thu nhà trẻ của tôi? Tại sao nhà trẻ của tôi phải bị sung vào công quỹ? Anh nói tịch thu thì tịch thu sao? Anh cho rằng anh là ai?” Mụ béo đứng ở cửa chặn đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK