Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 676

Tô Khiết ngồi ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, cô ngủ rồi, cơ thể nghiêng vê phía Nguyễn Hạo Thần, vốn dĩ Nguyễn Hạo Thần đang phát biểu trong cuộc họp đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đưa tay ra, nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng đỡ lấy cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.

Động tác của anh quá nhẹ nhàng, cho nên Tô Khiết không hề phát giác, cứ như thế nằm trong lòng anh, tiếp tục ngủ.

Ánh mắt của mọi người trong cuộc họp đều sắp rớt ra ngoài, vốn dĩ tổng giám đốc dẫn theo một cô gái đến cuộc họp đã đủ khiến bọn họ ngạc nhiên rồi.

Mà động tác dịu dàng vừa rồi của tổng giám đốc, ánh mắt dung túng, khiến bọn họ nghi ngờ người trước mắt rốt cuộc có phải là tổng giám đốc của bọn họ hay không.

Chỉ có thư ký Lý sắc mặt bình thường, không có chịu ảnh hưởng quá nhiều.

Đó là vợ của tổng giám đốc, tổng giám đốc với vợ tốt đó là chuyện bình thường.

Tối qua, anh ta nhìn hiểu rồi, ở trước mặt vợ, tổng giám đốc từ lâu đã không phải là tổng giám đốc khi xưa của bọn họ nữa rồi.

Cho nên bây giờ tổng giám đốc làm ra chuyện gì anh ta cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Tổng giám đốc không nói nữa, mà lúc này cô gái lúc này đang ngủ ngon lành trong lòng tổng giám đốc, người khác cũng không biết nên làm thế nào?

Cuộc họp này có cần họp tiếp nữa không?

“Tiếp tục, nhỏ tiếng một chút.” Nguyễn Hạo Thần đè thấp giọng căn dặn một tiếng.

Nếu cô như này cũng có thể ngủ được, chứng minh bọn họ họp không ảnh hưởng đến việc cô ngủ, anh thấy cô từ khi bọn họ bắt đầu họp thì bắt đầu ngủ gật, không ngờ cô coi nơi này thành khúc hát ru.

Sau đó mỗi một người phát biểu đều cố gắng đè thấp giọng nói, đương nhiên khi nói chuyện cũng không nhịn được mà nhìn sang Tô Khiết, sợ Tô Khiết bị đánh thức vì ồn ào.

Bảo bối của tổng giám đốc, nếu như bị bọn họ đánh thức, bọn họ cảm thấy tổng giám đốc chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.

Sau đó, lời phát biểu của mỗi người đêu cố gắng đơn giản ngắn nhất, có điều bởi vì việc gần đây có hơi nhiều, cuộc họp kết thúc phải hơn một tiếng rưỡi sau.

Nhưng Tô Khiết vẫn không có tỉnh.

Nguyễn Hạo Thần ra hiệu mọi người rời khỏi, anh lại không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tư thế cũng không có thay đổi một chút, sợ anh vừa động thì Tô Khiết sẽ tỉnh.

Nguyễn Hạo Thần ôm Tô Khiết ngồi thêm hơn một tiếng nữa, nhìn thấy sắc trời dần tối lại, nhưng Tô Khiết vẫn không có ý muốn tỉnh dậy.

Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên lộ ra nụ cười khẽ, khoảng thời gian này anh có phải thật sự làm cô mệt mỏi quá không.

Bây giờ trời đã tối rồi, Nguyễn Hạo Thần không thể không gọi cô dậy.

Nguyễn Hạo Thần cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mặt cô.

“Đừng ồn, để em ngủ tiếp.” Tô Khiết nửa mơ nửa tỉnh thấp giọng lẩm bẩm một câu, động tác của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cứng đờ.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần dừng lại, anh đột nhiên nhớ đến lần trước, cô dùng ngữ khí như này nói chuyện, bảo bối đừng ồn.

Mà lúc đó, bảo bối cô nói là Đường Minh Hạo.

Như thế lúc này trong lúc nửa mê nửa tỉnh người cô nghĩ tới cũng là Đường Minh Hạo sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK