Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1221

Đường Lăng: “…”

Những thứ này làm một người anh trai bắt buộc phải biết rõ à? Cái này bạn trai phải biết rõ mới đúng chứ? Anh là anh trai chứ đâu có phải là bạn trai, nhưng nói đúng ra anh làm anh trai mà lại không biết gì về em gái của mình thật sự cũng không thể nào chấp nhận nổi, cho nên giờ phút này ngay cả phản bác Đường Lăng cũng nói không nên lời.

“Hỏi cái gì bác cũng không trả lời được, nói cái gì bác cũng không biết, vậy mà còn dám nói là anh trai của mẹ cháu?” Đường Minh Hạo nhìn anh, hừ lạnh một tiếng.

“Hay là đổi sang chuyện khác đi, hỏi chuyện của các cháu cũng được, bác cùng biết tương đối nhiều chuyện của hai đứa đấy.” Đường Lăng cảm thấy mình sắp đổ mồ hôi lạnh rồi, anh nào biết được mình đến sân bay để đón hai đứa bé mà lại phải học nhiều thứ như vậy.

“Vậy cháu hỏi bác, bác có biết sinh nhật của bọn cháu không?” Đường Vũ Kỳ lại hỏi một câu.

“Có, có, bác biết, bác biết.” Đường Lăng rõ ràng là thở phào một hơi, liên tục nói ra một dãy số, cái này anh đã được nghe nên cũng nhớ rõ.

“Anh trai, em cảm thấy người này có thể không phải là anh trai ruột của mẹ, nhưng chắc chắn là bác ruột của chúng ta đó.” Hiển nhiên là bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất hài lòng với câu trả lời này của Đường Lăng, nhưng kết luận cuối cùng mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đưa ra thật sự là…

Khóe môi Đường Lăng không nhịn được lần nữa co quắp lại, suy đoán này của cô nhóc quá cường đại rồi, xin hỏi đây là di truyền từ ai vậy?

Đường Minh Hạo ngẩn người, nhìn về phía ánh mắt mong chờ của em gái nhà mình, chậm rãi nhẹ gật đầu.

“Được rồi, bỏ qua cho bác đấy.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Đường Lăng cười ngọt ngào.

Cuối cùng Đường Lăng cũng xem như thở dài một hơi, ôi trời ơi, hai tiểu tổ tông của tôi ơi, thật sự là quá lợi hại rồi. Không phải bọn chúng nghi ngờ thân phận của anh mà đây rõ ràng chính là cố ý, nhưng cho dù như thế nào thì có thể nhận được sự chấp nhận của hai bảo bối, có thể thành công đón được hai bé con về nhà là được rồi.

Nguyễn Hạo Thần đưa Tô Khiết về tới cửa nhà họ Đường, nhìn thấy Tô Khiết đi vào nhà rồi anh mới nghe điện thoại, sau đó nhanh chóng rời đi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tô Khiết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Khiết vừa đi vào phòng khách thì bà cụ Đường cũng chạy ra tới tới.

Tô Khiết nhìn bà cụ Đường, khẽ cười nói: “Bà ngoại, bà đừng lo lắng, tất cả đều nằm trong kế hoạc của cháu rồi, bước tiếp theo còn phải nhờ cả vào bà và ông ngoại đó.”

“Làm gì? Còn cần tới thân già này nữa à? Không phải các người đều coi tôi là người ngoài rồi à?” Ông cụ Đường vẫn luôn đứng ở bên cạnh, lúc này nghe thấy Tô Khiết nới như vậy, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu kia nghe rất lạ.

“Phụt.” Tô Khiết không nhịn được bật cười: “Bà ngoại, bình dấm của nhà chúng ta bị đổ à?”

“Không đâu, bà không ngửi thấy…” Bà cụ Đường ngẩn người, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, cũng nhìn về phía ông cụ Đường, cố ý cười nói: “Ôi trời ơi, đúng là chua quá, bình dấm bị đổ ở đâu thế nhỉ, quả thực là đổ nguyên một bình dấm luôn này.”

“Các người cứ cười đi, lát nữa tới tim tôi nhờ vả cái gì đấy.” Ông cụ Đường trừng mắt nhìn mấy người một cái, trên mặt giống như có thêm mấy phần buồn bực nhưng khóe môi lại hơi cong lên.

“Tô Khiết, không thèm nhờ ông ấy giúp thì việc này có thể thành công được không?” Đột nhiên bà cụ Đường chuyển hướng quay sang hỏi Tô Khiết một câu.

Nghe thấy bà cụ Đường hỏi như vậy, lỗ tai của ông cụ Đường cũng nhanh chóng dựng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK