Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1747

Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, ánh mắt của Đường Lăng nhìn chằm chằm vào Lâm Bối, ánh mắt kia rất lạnh, rất u ám, môi của anh ta mím chặt lại, không nói gì.

Dáng vẻ Lâm Bối nhìn anh ta lúc này là sợ hãi, nhưng, cô biết trong chuyện này, anh ta chắc chắn sẽ không nhượng bộ, thấy Đường Lăng không nói gì, cô cũng không nói gì, hơn nữa, trực tiếp nhấc chân lên, muốn rời đi.

Nhưng giây tiếp theo, Đường Lăng đột nhiên kéo lấy cổ tay của cô, lúc đó, Đường Lăng nắm rất chặt, chặt đến mức cô cảm thấy đau.

“Anh muốn làm gì?” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, âm thầm thở ra một hơi, cô cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cái này nên là tôi hỏi mới đúng.” Đường Lăng nhìn chằm chằm vào cô, luồng khí nguy hiểm không ngừng tỏa ra, lập tức quấn lấy cô.

“Em hẹn Nguyễn Hạo Thần ra, muốn làm gì?” Đường Lăng nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lạnh lùng nói ra từng từ từng chữ một.

“Tỏ tình với anh ấy, tôi thích anh ấy.” Trong lòng Lâm Bối lúc này rất sợ hãi, cũng run rẩy, nhưng cô vẫn cứng rắn nói ra câu này.

Trong chốc lát, ánh mắt của Đường Lăng u ám đến cực điểm, hàn khí lạnh lùng kia dường như trực tiếp tỏa ra.

“Tối qua tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có người mà mình thích, người tôi thích chính là Nguyễn Hạo Thần.” Lâm Bối âm thầm thở ra một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, đã quyết định xé rách ra, vậy thì đương nhiên phải kiên trì đến cùng.

“Em thích Nguyễn Hạo Thần?” Đối với lời nói của cô, Đường Lăng không tin.

“Đúng, tôi thích Nguyễn Hạo Thần.” Nhưng Lâm Bối lại trả lời một cách vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến mức khiến người khác không nhìn ra sự chột dạ của cô.

“Nguyễn Hạo Thần ưu tú như vậy, thích anh ấy cũng là điều rất bình thường đi?” Lâm Bối nhìn khuôn mặt đã u ám đến cực điểm của Đường Lăng, lại chậm rãi bổ sung thêm một câu, đã làm thì phải làm đến cùng.

“Vậy nên?” Khóe miệng Đường Lăng từ từ cong lên, đường cong kia trông vô cùng lạnh lùng và cứng nhắc.

“Hả?” Lâm Bối sững sờ, đột nhiên có chút không hiểu ý của anh ta, lúc nãy không phải cô ta đã nói rõ ràng rồi sao?

Anh ta nghe không hiểu sao?

Lâm Bối nhìn anh ta, âm thầm thở ra một hơi, nói lại một lần nữa: “Nếu như Nguyễn Hạo Thần đồng ý cưới tôi, tôi sẽ gả cho anh ấy.”

Lúc Lâm Bối nói câu này, vẻ mặt rất chắc chắn, vô cùng chắc chắn, bởi vì cô biết Nguyễn Hạo Thần sẽ không đồng ý cưới cô, nên cô mới dám nói như vậy.

“Vậy em không có cơ hội rồi.” Sự lạnh lùng trong ánh mắt của Đường Lăng càng lan ra, lúc này gần như cả phòng khách đều đã giảm xuống mấy độ.

Cô muốn gả cho Nguyễn Hạo Thần, vậy chắc chắn là một điều không thể.

“Sao anh biết tôi không có cơ hội, nói không chừng Nguyễn Hạo Thần cũng thích tôi.” Lâm Bối biết cô không có cơ hội, cô không phải thật sự muốn gả cho Nguyễn Hạo Thần, chẳng qua cô chỉ muốn để Đường Lăng chết tâm thôi.

“Bởi vì, em chỉ có thể gả cho tôi.” Nhưng, rất rõ ràng, Đường Lăng không hề có ý chết tâm, hơn nữa thái độ vẫn vô cùng kiên định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK