Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1002

Bất kể cô có đồng ý hay không, anh sẽ lo chuyện này. Anh sẽ không bao giờ để cho Bùi Dật Duy can thiệp vào chuyện này, cũng sẽ không bao giờ để cho anh ta có cơ hội lấy lòng hay đến gần cô.

“Ồ.” Tô Khiết sửng sốt, sau đó nhẹ giọng đáp lại. Tối nay Nguyễn Hạo Thần đến nhà họ Tô, tin rằng chắc chắn ông nội cũng nhìn ra được mối quan hệ của cô và Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần muốn giúp đỡ Tô thị, cho dù cô muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Không ai thay đổi được quyết định của Nguyễn Hạo Thần. Nếu anh đã muốn giúp thì để cứ để anh giúp thôi.

Nguyễn Hạo Thần muốn giúp đỡ Tô thị, cho dù cô muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, không ai thay đổi được quyết định của Nguyễn Hạo Thần, nếu anh đã muốn giúp thì để cứ để anh giúp thôi.

Tô Khiết suy nghĩ một hồi nhưng không nói gì. Cô biết ông nội thực sự quan tâm đến nhà họ Tô. Nếu có sự giúp đỡ của Nguyễn Hạo Thần thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Nguyễn Hạo Thần hơi sững sờ khi nghe cô đồng ý. Anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cô.

Cô đồng ý để anh giúp Tô thị. Vậy ý của cô là sẽ không bao giờ che giấu mối quan hệ của hai người trước mặt ông cụ Tô nữa sao?

“Anh có thể xuống xe được chưa?” Chỉ là Tô Khiết đột nhiên thốt ra lời này cắt luôn suy nghĩ của cậu ba Nguyễn.

Nguyễn Hạo Thần âm thầm thở dài. Người phụ nữ này sao cứ phá hư bầu không khí thế chứ?

Tuy không muốn, cũng không nỡ nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn phải xuống xe. Dù sao đêm nay nhất định cô phải về, càng kéo dài càng không tốt.

Sau khi xuống xe, Nguyễn Hạo Thần cũng không rời đi ngay mà là đứng trước cửa xe, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, không được cúp điện thoại của anh, không được để anh tìm không thấy em, không được…”

Không đợi anh nói xong, Tô Khiết đã nhấn ga, lái xe đi mất.

Người này quá độc đoán, cái này không được, cái kia không được, cô còn chút tự do nào không?

Không phải là năm năm trước ngủ với anh thôi sao? Anh có cần đến nỗi như vậy sao?

Bây giờ anh vẫn còn chưa biết chuyện của hai đứa bé. Nếu anh biết rồi, không biết sẽ thế nào?

Cậu ba Nguyễn đứng ngây ra tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng định thần lại. Tại sao người phụ nữ không biết dịu dàng chút nào hết vậy?

Đáng thương cho anh, phải phòng không chiếc bóng rồi.

Lúc Tô Khiết trở lại, mọi người vẫn còn ngồi trong phòng khách. Thấy cô bước vào, bọn họ nhanh chóng ngước mắt lên nhìn cô.

Chỉ là vẻ mặt mỗi người mỗi khác mà thôi.

Có người vui, có người buồn, có người giận dữ.

Đương nhiên người vui mừng là ông cụ Tô rồi. Nhìn thấy Tô Khiết đi vào, ông cụ liền đứng lên: “Khiết Khiết, đến phòng làm việc với ông.”

Tô Khiết biết với hành động tối nay của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn ông cụ sẽ ép hỏi cô.

Nhưng cô cảm thấy có một số việc vẫn chưa thể nói với ông cụ.

Nếu để ông cụ biết cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần lại mới vừa ly hôn thì cô sợ ông sẽ tức đến bệnh tim tái phát mất.

“Ông nội, cháu mệt rồi, cháu đi nghỉ trước đây.” Tô Khiết chạy thẳng lên lầu, bước vào phòng mình.

Mặc dù lúc này ông nội Tô có chuyện muốn hỏi nhưng cũng không thể ép Tô Khiết. Thấy Tô Khiết đã trở về phòng, ông chỉ có thể khẽ thở dài.

Trong phòng khách Tô Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi sắp méo miệng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK