Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1498

Đường Minh Hạo nhớ những gì Nguyễn Hạo Thần đã nói trước đây răng không thích trẻ con, có vẻ như Nguyễn Hạo Thần thực sự không thích trẻ con.

“Anh à, nếu ba và mẹ kết hôn, chúng ta sẽ có ba, và gia đình chúng ta có thể ở bên nhau.” Đường Vũ Kỳ hiển nhiên không nhìn ra sự không hài lòng của anh trai, đối với việc có ba, Đường Vũ Kỳ có đến mười phần chờ mong.

Khi Đường Minh Hạo nghe thấy lời của em gái mình, đôi mắt cậu nhanh chóng lóe lên, cùng nhau? Đây cũng là một cám dỗ lớn đối với em gái cậu.

Với cậu ấy cũng vậy, tuy ngoài mặt cậu tỏ vẻ không quan tâm đến nhưng trong lòng cậu ấy đang mong đợi điều đó.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần không thích trẻ con, sẽ không thích cậu và em gái? Đây là điều khiến cậu lo lắng nhất.

“Anh hai, anh lo lắng ba không thích chúng ta sao?” Mặc dù Đường Vũ Kỳ thường ăn vặt, nhưng khi phản biện vẫn rất tinh tế.

Điểm này nên được thừa hưởng từ Tô Khiết.

Đường Minh Hạo đảo mắt nhanh, nhìn em gái, mím chặt khóe môi, không nói gì.

“Anh hai, bất quá bà cố nói, ông ấy là ba ruột của chúng ta, ông ấy sẽ không chán ghét chúng ta, một lòng yêu mẹ của chúng ta hơn chúng ta một chút, ừm, bất quá bà cố cũng nói, ba yêu mẹ thì sẽ yêu ai yêu cả đường đi, và nếu ba yêu mẹ nhiều một chút, ông ấy sẽ yêu chúng ta nhiều hơn.” Rõ ràng, bà cụ Đường đã nói rất nhiều điều tốt đẹp về Nguyễn Hạo Thần trước mặt Đường Vũ Kỳ.

“Yêu ai yêu cả đường đi?” Đường Minh Hạo cau mày khi nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, họ vốn là con ruột của Nguyễn Hạo Thần, còn cần yêu cả đường đi?

Vì vậy, Đường Minh Hạo hiển nhiên đang rất ghen tị.

“Anh, anh cũng biết ba cưới mẹ, hai người chúng ta là cho đi.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cũng không phải như Đường Minh Hạo nghĩ.

“Ai nói cho em biết chúng ta là cho đi?” Đường Minh Hạo sững sờ, ánh mắt lóe lên, bọn họ là cho đi? Ai đã nói điều này?

“Chú Mộ Dung Tri đã nói rồi. Chú Mộ Dung Tri nói ai muốn cưới mẹ thì chúng ta sẽ giao cho ai.” Đường Vũ Kỳ chớp chớp một đôi mắt to thông minh, trong sáng và chân thành.

“Chuyện đó là trước đây, bây giờ thì khác.” Đường Minh Hạo nhìn cô bé khẽ thở dài.

Bây giờ Nguyễn Hạo Thần là ba của bọn họ, chuyện này có thể giống nhau sao?

Nếu Nguyễn Hạo Thần không phải ba ruột của bọn họ, cậu cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.

“Này, anh trai, mẹ đi rồi.” Đường Vũ Kỳ lại nhìn ra ngoài cửa, không thấy Tô Khiết đâu, chỉ có Nguyễn Hạo Thần đứng ngoài cửa nhà họ Đường.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần ánh mắt khẽ đảo, anh vừa vặn hướng về phía cửa sổ nơi mà Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đang đứng.

“Anh à, ba đang nhìn qua, ba đã nhìn thấy chúng ta, ông ấy đã nhìn thấy chúng ta.” Đường Vũ Kỳ thấy Nguyễn Hạo Thần nhìn qua đây, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hưng phấn, không khỏi kêu lên.

Đường Minh Hạo nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, ánh mắt chớp nhanh, có ý muốn tránh anh, nhưng thân hình lại không nhúc nhích.

Nhóc thầm nghĩ Nguyễn Hạo Thần sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy họ?

Đường Minh Hạo nghĩ vậy, trong tiềm thức lại tiến gần cửa sổ hai bước.

“Anh à, chắc ba có thể nhìn thấy chúng ta.” Đường Vũ Kỳ rất vui vẻ muốn leo lên cao hơn để Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy bọn họ nhanh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK