Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1118

“Ôi trời, ngực của tôi đau quá, đau quá.” Bà cụ lại ôm ngực một lần ữa.

Tô Khiết hơi dùng sức giằng ra khỏi tay anh, cô vội vàng đỡ lấy bà cụ Đường.

Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mắt lại, trong lòng anh cảm thấy hơi bất mãn, có điều cũng chẳng kéo cô lại.

Anh biết tình hình đã như thế, dù cô biết bà cụ đang giả vờ thì cũng chẳng bỏ mặc được.

Bởi thế, nếu như bà cụ Đường vẫn tỏ thái độ như thế này thì anh cũng chẳng làm gì được.

Bây giờ cô ấy là người nhà họ Đường, nếu như anh muốn cưới cô ấy thì phải được hai ông bà đồng ý, nhất là bà cụ Đường, bởi thế anh không thể chọc bà cụ tức giận.

“Tôi vừa nhìn thấy cậu ta là đã thấy đau ngực, các người dẫn cậu ta ra xa một chút đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu ta nữa, kêu cậu ta muốn ai thì đi tìm người đó.” Bà cụ Đường lại lên tiếng, chắc chắn câu này là nói với Đường Lăng, có điều cũng nói để cho Nguyễn Hạo Thần nghe.

Bởi thế, bà cụ Đường định tính sổ hết nợ mới nợ cũ.

“Đi thôi, nếu tiếp tục dây dưa nữa thì Tô Khiết sẽ khó xử lắm.” Đường Lăng thì thầm vào tai Nguyễn Hạo Thần: “Cậu cũng không cần lo, chưa chức Tô Khiết vừa mắt ai trong số mấy người này.”

Đường Lăng khựng lại một chút, thấy bà cụ Đường kéo Tô Khiết đi ra xa rồi mới chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Nếu như Tô Khiết thích người đàn ông khác thì cậu bỏ cuộc là vừa rồi.”

Nguyễn Hạo Thần quay người lại, lạnh lùng nhìn Đường Lăng.

Nhưng mà Đường Lăng nói đúng, sợ rằng Tô Khiết sẽ cảm thấy khó xử khi thấy mọi chuyện ra nông nỗi như vậy, thật ra anh cũng không cầi phải sốt ruột, anh không tin bà cụ Đường có thể canh chừng Tô Khiết gắt gao cả buổi tối.

Rồi sẽ có cơ hội cho anh thôi, đến lúc đó…

Cậu năm Tần sực tỉnh táo lại, anh ta âm thầm thở dài, xem ra mình thật sự không có cơ hộ rồi.

“Anh cả, anh biết cách an ủi người khác thật.” Khóe miệng Tiểu Thất co rút, anh cả đang an ủi người ta đó hả? Đây rõ ràng là đang chọc tức anh ba kia mà.

“Anh ba, anh yên tâm đi, chị ba sẽ không thích người đàn ông nào khác đâu, khi nãy em để ý thấy rồi, chị ba chẳng nhìn người đàn ông nào ở đây cả mà chỉ nhìn anh ba thôi.” Tiểu Thất là người lương thiện nhất, anh ta cảm thấy chắc chắn bây giờ mình không thể đả kích anh ba nhà mình được.

Rõ ràng Tiểu Thất nói thế chỉ để an ủi cậu ba Nguyễn thôi, thế nhưng người nào đó lại xem là thật…

“Thật sao?” Nhưng mà rõ ràng cậu ba Nguyễn đã xem là thật, gương mặt tối tăm của anh sáng sủa lên đôi chút.

“Dạ, thật đó.” Tiểu Thất sững sờ rồi nhanh chóng gõ đầu mình thật mạnh, ban nãy chính anh ta còn không tin những gì mình nói, thế mà anh ba của anh ta lại tin tưởng rồi.

Anh ba của anh ta hay thật!!

Rõ ràng gương mặt tối sầm của Nguyễn Hạo Thần hòa hoãn hơn đôi chút, có điều anh vẫn luôn nhìn Tô Khiết đăm đăm.

“Chuyện gì thế này? Không phải nói cậu ba Nguyễn tâm đầu ý hợp với cô Cổ sao? Tại sao sau khi đến đây, cậu ba Nguyễn chẳng buồn liếc nhìn cô Cổ mà lại quấn lấy cô Đường chứ?”

“Lẽ nào cậu ba Nguyễn yêu người khác rồi sao?”

“Nhìn dáng vẻ của cậu ba Nguyễn xem có giống như yêu người khác không? Ai cũng nhìn ra cậu ba Nguyễn quen biết với cô Đường, chứ bằng không tại sao lại tỏ thái độ như thế? Còn ăn nói như thế nữa?”

“Thế chuyện này là sao đây? Lẽ nào cậu ba Nguyễn một chân đạp hai thuyền à?”

“Một chân đạp hai thuyền? Cậu xem xem cậu ba Nguyễn có thèm quan tâm đến cô Cổ không? Cậu ba Nguyễn còn chưa nhìn cô ta cái nào kia kìa, hơn nữa cậu ba Nguyễn cũng không phải là hạng người như thế, huống hồ chi cô Cổ có thể sánh bằng cô Đường à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK