Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1722

Cho nên, vừa lên đến lầu 8, ra khỏi thang máy, phản ứng đầu tiên của Lâm Bối là muốn chạy trốn, nhưng cô nhắm chừng khoảng cách từ đây đến phòng của cô, cô biết, với tốc độ của cô là tuyệt đối không chạy thoát được.

Đường Lăng quá mạnh, cô căn bản không phải đối thủ của anh.

Cô muốn trực tiếp chạy khỏi tay của Đường Lăng như vậy là chuyện căn bản không thể nào.

Cho nên, Lâm Bối trực tiếp nhịn đi kích động muốn chạy thoát, đầu của cô vẫn dựa trên vai của Đường Lăng.

“Đi phòng của anh? Hay là phòng của tôi?” Lâm Bối dựa trên vai của Đường Lăng, mặt của cô khẽ xoay qua, môi của cô đúng lúc sát đến bên tai của anh, thanh âm của cô rất nhẹ, mang theo vài phần nhu hoà.

Đường Lăng nhìn cô, đôi con ngươi híp lại, mang theo vài phần thăm dò, cũng mang vài phần hoài nghi.

Hồi nãy khi ở dưới, cô còn cật lực muốn vạch rõ giới hạn với anh, bây giờ phản ứng như vậy là bình thường chắc?

Rõ ràng không bình thường, rất không bình thường!!!

Nhìn thấy sự hoài nghi của Đường Lăng, khoé môi Lâm Bối khẽ cong lên, trên mặt cô nở ra vài phần ý cười.

Đường Lăng đột nhiên đứng dậy, nhón chân lên, say đó trực tiếp hôn lên môi của anh.

Dù sao đêm đó chuyện gì nên làm hay không nên làm cũng đã làm rồi, vậy thì bây giờ có hôn thêm một cái thì đã sao?!

Trong lòng Lâm Bối rất rõ, nếu như để Đường Lăng vào phòng của cô, hai người ở riêng trong một phòng, thì không chỉ là vấn đề một nụ hôn nữa thôi đâu.

Cho nên, cô tuyệt đối không thể để Đường Lăng vào phòng của cô, tuyệt đối không thể.

Lâm Bối hôn anh một lát liền buông ra, nhưng, tay của cô vẫn ôm lấy cổ của anh: “Đi đến phòng của tôi đi, phòng của tôi gần hơn.”

Lúc Lâm Bối nói lời này, ôm lấy cổ của anh, đi về phía phòng của cô.

Đôi con ngươi của Đường Lăng khẽ híp lại, anh biết người phụ nữ này rất xảo quyệt, cho nên, anh vẫn mang theo vài phần phòng bị.

Thực ra từ đây đến phòng của Lâm Bối vốn không xa, nhưng Lâm Bối đi rất chậm, trong lúc đó cô còn nhón chân lên hôn Đường Lăng vài lần, đương nhiên mỗi lần đều chỉ là nụ hôn chuồn chuồn chạm nước thôi.

Nói thẳng ra, đó không phải là hôn gì, hẳn nên tính là thơm.

Lúc mới bắt đầu Đường Lăng không có phản ứng gì, để mặc cô tuỳ ý làm bừa, nhưng khi cô thơm anh lần thứ tư, đôi con ngươi của Đường Lăng chợt trầm xuống, chính vào lúc cô thơm anh một cái, định lùi lại thì một tay của Đường Lăng đột nhiên ghì lấy sau ót của cô, sau đó dùng sức hôn lấy cô.

Lâm Bối khẽ sững sờ, nhưng khoé môi lại mang máng cong lên, Lâm Bối không có từ chối, cũng không có bất kỳ phản kháng gì, cô thậm chí còn ôm chặt lấy cổ của anh, cực kỳ phối hợp.

Nhưng, trong lúc đó, bước chân của cô vẫn đang di chuyển, cô đưa theo anh, đi đến bên ngoài cửa phòng của cô.

Đã đến bên ngoài phòng của cô rồi, nhưng nụ hôn của Đường Lăng vẫn chưa ngừng lại, Lâm Bối cũng không có kêu dừng, nhưng, một tay của cô thò vào trong túi, mò ra thẻ phòng, sau đó thử đi mở cửa.

Nhưng cô mở đến mấy lần, cũng không mở được.

“Đường Lăng, ngừng một chút, tôi mở cửa trước đã.” Cô khẽ đẩy Đường Lăng ra.

Mi tâm Đường Lăng khẽ nhíu lại, tuy có chút không tình nguyện lắm, nhưng ở ngoài cửa như vậy hiển nhiên cũng không thích hợp, hơn nữa anh và Lâm Bối lên đây rồi, Đại vương tử cũng có thể theo lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK