Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1562

Không phải chỉ là mua một cái kem thôi hả? Chẳng lẽ là ngay cả cái kem ốc quế mà anh ta cũng không mua được?

“Đi thôi, chúng ta đi mua kem nào.” Cậu ba Nguyễn và Đường Vũ Kỳ đều không thèm để ý đến thư ký Lưu, cậu ba Nguyễn nắm tay Đường Vũ Kỷ đi mua kem.

Cả đám người đều hoa mắt, tổng giám đốc vậy mà lại tự mình dắt theo cô bé nhỏ không biết là con cái nhà ai, không biết là xuất hiện từ chỗ nào đi mua kem.

Tổng giám đốc còn mang theo gương mặt tươi cười.

Cả đám đều cảm thấy lúc này mình bị hoa mắt hết cả rồi.

Đây chính là tổng giám đốc lúc nãy vừa mới dọa bọn họ thở mạnh cũng không dám thở ở trên lâu đó à.

Ở đây vừa vặn cách quầy bán kem không xa, cậu ba Nguyễn nắm tay Đường Vũ Kỳ đi đến để cô bé tự mình chọn một cái.

Đường Vũ Kỳ chọn vị dâu tây mà cô bé thích nhất.

Cậu ba Nguyễn câm cây kem đưa vào trong tay của Đường Vũ Kỳ.

Đường Vũ Kỳ nhận lấy cây kem cũng không vội vàng ăn mà là vẫy vây tay với Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần ngẩn người hiểu ý của cô bé, sau đó ngồi xổm người xuống, ngôi xổm xuống ở trước mặt của cô bé: “Sao vậy?”

Đường Vũ Kỳ nhích lại gần hôn một cái lên trên mặt của anh: “Cảm ơn chú ạ, cháu yêu chú nhất nhất.”

Mấy phút ngắn ngủi cậu ba Nguyễn đã thăng cấp lên yêu nhất yêu nhất rồi.

Đoán chừng là hiện tại người mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ yêu nhất là mẹ cũng đã bị quên mất, đương nhiên là anh trai mà cô bé yêu nhất cũng đã bị cô bé ném ra khỏi đầu.

Thân thể của Nguyễn Hạo Thần đông cứng, trong lòng run rẩy, loại cảm giác rung động ở trong lòng lại càng rõ ràng hơn, từ xưa đến nay anh chưa từng được con nít hôn, tuyệt đối là lần đầu tiên, cảm giác này thật sự quá là tốt

Hai mắt của thư ký Lưu trợn to ra, nè nè nè, tổng giám đốc nhà anh ta cứ bị hôn như vậy à.

Bà chủ thấy được chắc là sẽ không ghen đâu ha?.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô bé, nhìn cô bé ở một khoảng cách gần anh cũng muốn hôn cô bé một cái, nhưng mà anh vân kiềm chế được.

Nguyễn Hạo Thần nhìn vào hai mắt của cô bé, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, chẳng biết là tại sao anh cảm thấy đôi mắt của đứa nhỏ này có chút quen thuộc…

“Tổng giám đốc, chúng ta cần phải đi rôi, anh còn một cuộc họp video rất quan trọng nữa” Thư ký Lưu nhìn đồng hồ, đột nhiên nhớ đến còn có chuyện chính rất quan trọng.

“Ừ” Cậu ba Nguyễn đáp lời nhưng mà cũng không hề có ý đi khỏi, anh vẫn ngồi xổm ở trước mặt của Đường Vũ Kỳ như cũ, nhìn cô bé không hề rời đi, thậm chí cũng không đứng dậy.

“Em họ, sao cậu lại ở đây vậy?” Nhưng vào đúng lúc này mày có một giọng nữ mang theo sự bén nhọn đột ngột vang lên.

Cùng lúc đó có một người phụ nữ ba mươi tuổi dẫn theo một bé gái tám chín tuổi lắc lư đi tới.

“Em họ, đây là con cái nhà ai vậy?” Triệu Nguyệt Như chen vào, nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang quỳ trước mặt một cô bé, còn đang nắm tay của cô bé, Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười nhẹ nhìn về phía cô bé, mặt đây dịu dàng.

Triệu Nguyệt Như hoàn toàn hoảng sợ.

Đây là tình huống như thế nào đây?

Đứa nhỏ này là ai vậy nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK