Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 143

“Lúc cần điều tra thì cứ điều tra.” Đôi mắt híp khế của anh tối đi, anh cả muốn giữ bí mật chuyện này, nhưng anh cũng đã tỏ thái độ rõ ràng với anh ấy rồi, chắc chắn anh phải điều tra làm rõ mọi chuyện, bởi thế, cân điều tra thì cứ phải điều tra, cho dù là ai cũng thế, chuyện gì cũng thết

“Dạ, tôi hiểu rồi.” Nghe thấy chỉ thị của anh, người ở đầu dây bên kia thở ra một hơi

Nguyễn Hạo Thần cúp máy, rồi lại nhìn hai tập tư liệu, ánh mắt hơi híp lại của anh chợt thay đổi, rồi nụ cười đẩy ẩn ý ánh lên trong trong đôi mắt của anh.

“Giám định huyết thống phụ tử có liên quan đến hai đứa trẻ.” Ở trong trung tâm giám định, Mộ Dung Tri nhận lấy cọng tóc Tô Khiết đưa, câu nói của anh ta không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, Tô Khiết muốn làm giám định huyết thống ba con thì chắc chăn có liên quan đến hai đứa trẻ.

“Ừm” Tô Khiết cũng không giấu giếm, bởi vì cô vẫn chưa đi lấy tóc của con mình, Mộ Dung Tri có đầy đủ số liệu DNA của con cô, có thể trực lấy sử dụng số liệu đó luôn.

“Vậy cọng tóc này của người đàn ông nào đấy?” Câu trả lời của cô không làm Mộ Dung Tri bất ngờ chút nào, anh ta chỉ tò mò không biết chủ nhân của cọng tóc này là ai mà thôi.

Đã năm năm rồi, trong năm năm nay, Tô Khiết chưa tìm điều tra những chuyện có liên quan đến ba ruột của hai đứa trẻ, sao bây giờ lại đột ngột làm giám định huyết thống ba con thế này?

“Nguyễn Hạo Thần.” Nghe anh ta hỏi thế, Tô Khiết cũng không hề giấu giếm, bởi vì cô hiểu tính của Mộ Dung Tri, anh ta là người rất tò mò, nếu như cô không nói, chắc chắn anh ta sẽ đi điều tra.

Cô không muốn rước thêm phiền phức ngoài ý muốn.

“Ai cơ? Em nói ai cơ?” Mộ Dung Tri nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trợn tròn vành vạnh, gương mặt bộc lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần à?”

Vào giây phút đó, Mộ Dung Tri cứ ngỡ lỗ tai của mình có vấn đề mất rồi, anh ta thấy có thể mình bị ảo ảnh thính giác rồi.

Đôi mắt của anh ta nhìn Tô Khiết chằm chằm, đợi cô trả lời câu hỏi của mình.

Tô Khiết chỉ im lặng nhìn anh.

Mộ Dung Tri biết anh đã đoán đúng rồi.

Mộ Dung Tri thầm hít một hơi khí lạnh, tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần? Ở Thành phố Cẩm, người đàn ông ấy cứ như nhân vật trong truyện thần thoại vậy.

Không, không chỉ là ở Thành phố Cẩm, có lẽ người khác không biết, nhưng Mộ Dung Tri lại hết sức tỏ tường,

Anh ta không phải là người bình thường.

Đến lão đại cũng…

Sao Tô Khiết lại có quan hệ với anh ta kia chứ? Không, chắc hẳn phải nói sao hai đứa trẻ lại có liên quan đến anh ta?

Nguyễn Hạo Thần là ba ruột của hai đứa trẻ sao?

Sao lại thế được? Sao lại thế được?

“Lão đại có biết chuyện này không?” Trong nháy mắt, ánh mắt của Mộ Dung Tri thay đổi mấy lần, rồi đột nhiên hỏi như vậy.

“Học trưởng không biết”. Tô Khiết sững sờ, cô cảm thấy có gì đó kì lạ khi ngay lúc nào Mộ Dung Tri bỗng dưng hỏi về vấn đề đó, chuyện này chắc hẳn không liên quan gì đến học trưởng nhỉ?

Đây hoàn toàn là chuyện của riêng cô.

“Cô không nói gì cho lão đại sao?” Mộ Dung Tri khế hít một hơi sâu: “Cô không định nói cho lão đại sao?”

Mộ Dung Tri nhìn Tô Khiết, gương mặt đầy vẻ khó tin, chuyện như vậy mà cô lại không nói cho lão đại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK