Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1652

Cho nên, anh ta bây giờ đối với người em trai này cũng càng lúc càng tin tưởng.

“Anh đồng ý cái gì với Nguyễn Hạo Thần?” Lâm Bối sớm đã nghĩ đến khả năng này, hiện nay nghe thấy Đại Vương tử chính miệng thừa nhận, thần sắc có vài phần ngưng trọng.

“Cũng không có gì, chỉ là công trình của nước D chúng ta về sau, anh đồng ý cho Nguyễn Hạo Thần làm.” Đại Vương tử lúc này vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần.

“Công trình đó căn bản Nguyễn Hạo Thần chắc chắn lấy được, anh đồng ý hay không đối với anh ta dường như không phải quan trọng như vậy?” Lâm Bối nhíu mày, nhìn Đại Vương tử, ánh mắt có vài phần nghi ngờ.

“Thật sự là chuyện gì cũng không giấu được em.” Đại Vương tử nhìn sang Lâm Bối, dường như khẽ thở dài: “Anh đồng ý với Nguyễn Hạo Thần rằng tất cả công trình trực tiếp từ cơ quan đứng đầu toàn bộ giao cho anh ta.”

“Quả nhiên là một con cáo già.” Lâm Bối sững sờ, sau đó mỉm cười, Nguyễn Hạo Thần thật sự không chịu thiệt.

“Anh còn đồng ý với Nguyễn Hạo Thần, để Đường Lăng ra ngoài, đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó, chúng ta mới về nước, cho nên, lịch trình của chúng ta có khả năng sẽ thay đổi, đương nhiên, kế hoạch ngoại giao bình thường không thay đổi, khoảng thời gian sau coi như chúng ta tự mình đi chơi cùng nhau…” Đại Vương tử lại nghĩ đến điều kiện kèm theo khi thương lượng với Nguyễn Hạo Thần vào trước đó, lúc này đều nói ra.

Khi nói đến đây, biểu cảm của Đại Vương tử rất tùy ý, theo anh ta thấy, chuyện này không phải chuyện gì lớn cả.

Nhiệm vụ ngoại giao bình thường toàn bộ đã hoàn thành rồi, chuyện khác tự nhiên tùy ý hơn nhiều.

Nhưng…

Chẳng qua chỉ là về muộn mấy ngày, chỉ coi như kỳ nghỉ, nghỉ ngơi mấy ngày, từ từ đi chơi.

Nhưng…

“Anh nói cái gì? Đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó chúng ta mới về nước?” Sắc mặt của Lâm Bối lại thay đổi, đột nhiên kinh ngạc hô lên, bởi vì đột nhiên cất cao giọng, âm điệu đó cũng có hơi thay đổi, trở bên có hơi the thé, nghe sơ qua giống như giọng của thái giám.

“Em làm gì thế? Em đột nhiên lớn tiếng vậy làm gì? Dọa anh giật mình.” Đại Vương tử vốn dĩ đứng cách Lâm Bối không xa bị cậu ta gắt lên như vậy, giật mình: “Em làm gì mà kích động như vậy chứ?”

Đại Vương tử thấy hơi lạ nhìn cậu ta: “Phản ứng này của em có phải hơi quá rồi không?”

“Lịch trình của chúng ta đã sắp đặt hết rồi, sao có thể tùy tiện thay đổi chứ?” Lâm Bối cũng ý thức vừa rồi mình phản ứng hơi quá, cậu ta lặng lẽ hít một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

“Chúng ta tiếp theo vừa hay cũng không có chuyện gì quan trọng khác nữa, xem như nghỉ ngơi vài ngày thì sao chứ? Như thế, còn có thể thúc tiến quan hệ giữa hai nước chúng ta, chuyện này anh đã nói với phụ vương rồi, phụ vương cũng đồng ý rồi.” Đại Vương tử không cảm thấy đây là vấn đề gì, thay đổi lịch trình mà thôi, có vấn đề gì chứ?

“Anh nói muốn đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó chúng ta mới về nước, vậy nếu như Đường Lăng mãi không tìm được cô gái đó thì sao?” Lâm Bối lặng lẽ hít thở, hít thở, nhưng vẫn cảm thấy tâm trạng không thể bình ổn được.

“Anh ta nếu như mãi không tìm được, chúng ta không phải mãi không thể về nước hay sao? Anh ta một tháng không tìm được, chúng ta có phải sẽ ở đây một tháng không? Anh ta nếu như một năm không tìm được, vậy chúng ta có phải sẽ ở lại đây một năm không?” Lâm Bối nhìn Đại Vương tử, trong mắt rõ ràng mang theo sự tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK