Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 637

Vừa rồi, lúc cậu ba Nguyễn trả lời Tô Khiết, thuận tiện cầm sang quyển tạp chí trong tay cô, đẩy người phụ nữ yêu kiều ra.

Người phụ nữ yêu kiều ngây ngốc đứng đó, nhìn cậu ba Nguyễn, mặt đây khó tin, cô ta cảm thấy chỉ cần là người có mắt đều có thể phân tích rõ ràng là ai đẹp, ai xấu, vì chuyện này quả thực là quá rõ ràng rồi.

Nhưng mà, người đàn ông trước mắt này lại nói cái đồ xấu xí này đẹp hơn cô ta? Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự mắt mù?

Người đàn ông đẹp trai như vậy, người đàn ông có khí thế như vậy, hơn nữa vừa nhìn là biết chính là người đàn ông rất có tiền, lại mắt mù!

Haiz, thật đáng tiếc.

Không, không đúng, người đàn ông này nhìn không giống bị mù, vừa rồi cô ta rõ ràng nhìn thấy anh cầm tạp chí trong tay đồ xấu xí đó rất chính xác, sau đó đẩy cô ta ra.

Cho nên, anh nhất định có thể nhìn thấy.

Trong lòng mỹ nhân yêu kiều lại không nhịn được tràn ra vài phân hi vọng, cô ta xinh đẹp như vậy, đồ xấu xí đó lại xấu xí như vậy, cô ta không tin cô ta sẽ thua đồ xấu xí đó.

Mỹ nhân yêu kiêu vừa muốn dán lên cậu ba Nguyễn lần nữa.

“Anh chỉ thích em, làm sao đây?” Chỉ là chính vào lúc này, cậu ba Nguyễn nhìn Tô Khiết, thổ lộ tràn đầy thâm tình, cậu ba Nguyễn thật sự thổ lộ.

Nhưng mà, Tô Khiết chỉ cho rằng anh đang phối hợp với cô, sau đó có chút bất đắc dĩ thở dài: “Haiz, không chỉ mắt mù, tim cũng mù nôi.”

Cậu ba Nguyễn chỉ cảm thấy một ngụm khí nghẹn ở ngực, lên không được, xuống không xong, nghẹn đến mức anh khó chịu.

Anh thích cô, là tim mù sao?

Anh thổ lộ rõ ràng như vậy, lại bị cô bóp méo như thế?

Tuy nhiên, chuyện này còn chưa xong, Tô Khiết liếc nhìn anh, lắc đầu, sau đó lại bổ sung một câu: “Anh nói, đàn ông như anh, muốn có tác dụng gì?”

Tô Khiết trước giờ thù dai, mối thù trước đó cô luôn ghi nhớ, cho nên từng giây từng phút đều không quên báo thù.

Xô dụng? Hử?” Mắt Nguyễn Hạo Thần híp lại nguy hiểm, bỗng nhiên dựa lại gân Tô Khiết, sau đó trực tiếp hôn lên môi cô.

Cô nói anh mắt mù, thậm chí nói anh tim mù, anh đều có thể không tính toán với cô, nhưng cô nói anh vô dụng?

Cô nói mắt của anh mù, thậm chí nói tim của anh mù anh đều có thể không tính toán với cô, nhưng mà cô lại nói anh vô dụng?

Anh có vô dụng hay không, lẽ nào cô còn chưa rõ ràng hay sao? Cô nói những lời này chẳng lẽ không trái lương tâm hay sao?

Trong cái hôn mãnh liệt của Nguyễn Hạo Thần thậm chí còn mang theo vài phần thô bạo, mang theo sự trừng phạt dữ tợn.

Cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ run lên một cái, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, một người xấu kinh khủng như thế này mà sao người đàn ông này lại có thể hôn chứ, còn hôn kịch liệt như vậy nữa?

Chẳng lẽ thật sự mắt đã bị mù rồi, nhưng mà anh ta rõ ràng có thể nhìn thấy được mà?

“Thưa quý khách, máy bay sắp cất cánh rồi, xin cô vào chỗ của mình, thắt chặt dây an toàn.” Tiếp viên hàng không nhìn thấy cô gái đẹp đang ngơ ngác đứng ở đó, sau đó khách khí nhắc nhở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK