Lúc Lương Thư Đồng gọi đến thì anh đang cách bà ấy không xa, nhìn bà ấy nói dối mình qua điện thoại. Bà ấy nói công ty chỉ định bà ấy đi công tác Hải Nam, đi khoảng một tuần, bảo anh về nhà sớm một chút chăm sóc Tử Nhiên. Nhưng sự thật là bà ấy ở bên ngoài khách sạn cùng người vừa mới từ nước ngoài trở về - Quý Thượng Hoài cùng nhau lên xe taxi.
Vốn dĩ anh đến khách sạn này để gặp khách hàng bàn chuyện hợp tác, kết quả nhìn thấy một màn như vậy ngoài đường lớn, điện thoại vang lên, anh lùi về sau một cây cột ở xa xa, nhận điện thoại rồi nhìn bà ấy cùng Quý Thượng Hoài dắt tay nhau vào thang máy. Trần Viễn Sâm cảm thấy giống như bị người ta tát một bạt tai trước mặt mọi người.
Dù cho kết hôn nhiều năm thì tình cảm giữa họ vẫn nhạt hơn nước ốc, nhưng dù sao anh vẫn có tự tôn của bản thân, anh không cam lòng, tức giận, tự tôn của một thằng đàn ông khiến anh không thể chịu đựng được việc này. Bọn họ cũng còn chưa ly hôn mà bà ấy đã gấp đến như vậy rồi. Suốt bảy ngày tới sẽ cùng người kia ở chung một chỗ.
Lúc cùng khách hàng dùng bữa anh không từ chối họ mời rượu, vỗ ngực theo bản năng để bản thân uống say, vốn khi đi xã giao anh rất ít khi cho phép bản thân mình uống rượu. Nhưng hôm nay dù uống bao nhiêu vẫn thấy tỉnh táo.
Tiễn khách xong về nhà thì đã hơn mười giờ. Mở cửa ra thì thấy Tử Nhiên còn chưa ngủ, ngửi thấy người anh toàn mùi rượu, dìu anh về phòng nằm xuống, cô cằn nhằn liên miên bảo anh lần sau uống ít thôi, vừa rót trà giải rượu cho anh uống vừa lấy khăn lông thấm ướt lau mặt cho hắn. So với Lương Thư Đồng thì cô càng giống vợ anh hơn.
Nhìn cô cúi đầu cởi nút áo sơ mi vừa hỏi anh có còn khó chịu gì không, đôi môi hồng phấn cứ khép khép mở mở. Trong nháy mặt Trần Viễn Sâm bị kích thích, tay không tự chủ xoa lên mặt cô, dần đưa đến sau gáy, đem cô đến gần hơn rồi hôn lấy đôi môi căng mọng, vừa bắt đầu chẳng qua chỉ mút lấy môi cô dần sau đó đưa lưỡi khai mở khớp hàm kéo đều lưỡi cô đến trong miệng mình, giống như anh làm trong mơ, tựa như bọn họ vốn phải hôn nhau như thế.
Anh mút mạnh đến nỗi khiến đầu lưỡi cô tê rần, mà hai tay cô khoác lên ôm cổ anh, chủ động ưỡn ngực anh muốn cô sẵn sàng cho anh, được Tử Nhiên đáp lại xung quanh vang lên âm thanh “chặc chặc” từ nụ hôn của anh cùng hô hấp của cô. Ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có, nhìn cô giống như lúc anh hy vọng cô có thể hôn mình như thế.
Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, đưa lưỡi mình tiến vào trong miệng cô, quay cuồng quấn quýt mút vào nước bọt của cô, hôn đến hưng phấn rung động, thậm chí anh không hề thỏa mãn khi chỉ hôn môi với cô, cô ngọt như vậy khiến anh muốn nhiều hơn nữa. Nụ hôn của anh lưu luyến ở cổ cô lưu lại một ấn ký màu đỏ ám chỉ khát khao của anh, cô bị mút đến đau đớn nhưng vẫn không lên tiếng.
Hai bàn tay to không ngừng sờ mó vú cô, đồ ngủ bằng tơ mềm của cô bị anh lột ra, xé bỏ áo ngực, bầu vú tuyết trắng trong tay khiến Trần Viễn Sâm huyết mạch phun trướng, cúi đầu há một ngụm lớn trực tiếp ngậm lấy đầu vú mà mút, giống như em bé muốn bú sữa.
Ăn no nơi mềm mại của cô rồi môi anh dần mút đến bụng bằng phẳng rồi đi đến phiến rừng rậm kia, không chút do dự tách chân cô ra, nơi hoa cốc tư mật phấn hồng cứ như vậy lộ rõ ra ngoài, bên dưới khu rừng hắc sắc là một cảnh sắc khác, cảnh tượng giống như con sò đang che chở hạt châu, còn có huyệt động tư mật kia, tất cả như đang kích thích toàn bộ giác quan của Trần Viễn Sâm.
Vốn dĩ anh đến khách sạn này để gặp khách hàng bàn chuyện hợp tác, kết quả nhìn thấy một màn như vậy ngoài đường lớn, điện thoại vang lên, anh lùi về sau một cây cột ở xa xa, nhận điện thoại rồi nhìn bà ấy cùng Quý Thượng Hoài dắt tay nhau vào thang máy. Trần Viễn Sâm cảm thấy giống như bị người ta tát một bạt tai trước mặt mọi người.
Dù cho kết hôn nhiều năm thì tình cảm giữa họ vẫn nhạt hơn nước ốc, nhưng dù sao anh vẫn có tự tôn của bản thân, anh không cam lòng, tức giận, tự tôn của một thằng đàn ông khiến anh không thể chịu đựng được việc này. Bọn họ cũng còn chưa ly hôn mà bà ấy đã gấp đến như vậy rồi. Suốt bảy ngày tới sẽ cùng người kia ở chung một chỗ.
Lúc cùng khách hàng dùng bữa anh không từ chối họ mời rượu, vỗ ngực theo bản năng để bản thân uống say, vốn khi đi xã giao anh rất ít khi cho phép bản thân mình uống rượu. Nhưng hôm nay dù uống bao nhiêu vẫn thấy tỉnh táo.
Tiễn khách xong về nhà thì đã hơn mười giờ. Mở cửa ra thì thấy Tử Nhiên còn chưa ngủ, ngửi thấy người anh toàn mùi rượu, dìu anh về phòng nằm xuống, cô cằn nhằn liên miên bảo anh lần sau uống ít thôi, vừa rót trà giải rượu cho anh uống vừa lấy khăn lông thấm ướt lau mặt cho hắn. So với Lương Thư Đồng thì cô càng giống vợ anh hơn.
Nhìn cô cúi đầu cởi nút áo sơ mi vừa hỏi anh có còn khó chịu gì không, đôi môi hồng phấn cứ khép khép mở mở. Trong nháy mặt Trần Viễn Sâm bị kích thích, tay không tự chủ xoa lên mặt cô, dần đưa đến sau gáy, đem cô đến gần hơn rồi hôn lấy đôi môi căng mọng, vừa bắt đầu chẳng qua chỉ mút lấy môi cô dần sau đó đưa lưỡi khai mở khớp hàm kéo đều lưỡi cô đến trong miệng mình, giống như anh làm trong mơ, tựa như bọn họ vốn phải hôn nhau như thế.
Anh mút mạnh đến nỗi khiến đầu lưỡi cô tê rần, mà hai tay cô khoác lên ôm cổ anh, chủ động ưỡn ngực anh muốn cô sẵn sàng cho anh, được Tử Nhiên đáp lại xung quanh vang lên âm thanh “chặc chặc” từ nụ hôn của anh cùng hô hấp của cô. Ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có, nhìn cô giống như lúc anh hy vọng cô có thể hôn mình như thế.
Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, đưa lưỡi mình tiến vào trong miệng cô, quay cuồng quấn quýt mút vào nước bọt của cô, hôn đến hưng phấn rung động, thậm chí anh không hề thỏa mãn khi chỉ hôn môi với cô, cô ngọt như vậy khiến anh muốn nhiều hơn nữa. Nụ hôn của anh lưu luyến ở cổ cô lưu lại một ấn ký màu đỏ ám chỉ khát khao của anh, cô bị mút đến đau đớn nhưng vẫn không lên tiếng.
Hai bàn tay to không ngừng sờ mó vú cô, đồ ngủ bằng tơ mềm của cô bị anh lột ra, xé bỏ áo ngực, bầu vú tuyết trắng trong tay khiến Trần Viễn Sâm huyết mạch phun trướng, cúi đầu há một ngụm lớn trực tiếp ngậm lấy đầu vú mà mút, giống như em bé muốn bú sữa.
Ăn no nơi mềm mại của cô rồi môi anh dần mút đến bụng bằng phẳng rồi đi đến phiến rừng rậm kia, không chút do dự tách chân cô ra, nơi hoa cốc tư mật phấn hồng cứ như vậy lộ rõ ra ngoài, bên dưới khu rừng hắc sắc là một cảnh sắc khác, cảnh tượng giống như con sò đang che chở hạt châu, còn có huyệt động tư mật kia, tất cả như đang kích thích toàn bộ giác quan của Trần Viễn Sâm.