Còn có từ sau khi cô thi đại học cả hai đều không tránh thai, vậy mà bản thân vẫn không mang thai. Thất vọng chồng chất, không biết có phải do bọn họ là cha con, Trần Viễn Sâm đối với chuyện này cũng không quá chấp nhất, anh nói cứ thuận theo tự nhiên, tuy bản thân thật mong chờ cô có thể hoài thai đứa bé của anh.
...
Ngày khai giảng, Trần Viễn Sâm tự mình đưa cô đi. Môi trường mới rõ ràng khiến Tử Nhiên thật cao hứng. Có thể rời khỏi nhà, đây cũng đồng nghĩa có thể tránh mặt Lương Thư Đồng, cho dù từ nhà đến trường đi xe cũng phải tốn gần một tiếng.
Hoàn thành hết thủ tục nhập học, Trần Viễn Sâm dẫn Tử Nhiên đi tìm ký túc xá, Tử Nhiên là người địa phương nên hành lý mang theo khá ít.
Hơn nữa Trần Viễn Sâm đã dự định để Tử Nhiên ở trong căn hộ anh mới mua, vật phẩm thiết yếu đã mua sắm gần hết rồi, bên cạnh tòa nhà cũng có siêu thị, Tử Nhiên không cần mang theo nhiều đồ làm gì.
Trong trường người rất nhiều, khắp nơi đều thấy sinh viên mới cùng phụ huynh và các niên trưởng giúp đỡ chỉ đường. Tử Nhiên thật cao hứng, kéo tay anh đi dạo quanh trường.
Đợi đến khi Tử Nhiên đi dạo đủ, Trần Viễn Sâm mới nói muốn dẫn cô đến một nơi, bộ dạng thần thần bí bí của anh khiến cô đầy tò mò. Đến khi xe dừng ở một tiểu khu gần trường cô, Tử Nhiên có chút nghi hoặc...
Vào thang máy, Trần Viễn Sâm nhấn số tầng, thang máy dừng ở tầng 12. Hành lang thật yên tĩnh, anh lấy chìa khóa ra mở cửa, để Tử Nhiên bước vào trước.
"Viễn Sâm... Đây là..."
Giọng nói có chút không dám tin, lại ẩn ẩn mong chờ. Hai tay che miệng, xoay ôm lấy Trần Viễn Sâm.
"Là cho em sao?"
Trần Viễn Sâm ôm thắt lưng cô, cúi đầu hôn trán cô.
"Sau này, chỉ cần có thời gian, anh đều sẽ về đây!"
Tử Nhiên thật sự bị cảm động, không nghĩ đến anh chuẩn bị một kinh hỷ lớn như vậy cho mình. Đây là giấc mộng của cô, mộng sẽ có một cái nhà chỉ thuộc về cô và Trần Viễn Sâm. Cô chưa bao giờ nói với anh cả, hiện giờ nhìn trước mắt, cô rất kinh hỷ.
Bày trí trong nhà là phong cách cô thích, Tử Nhiên nắm tay Trần Viễn Sâm đi dạo khắp nhà, đến căn phòng chủ nằm trong cùng, mở cửa ra.
Vốn Tử Nhiên nghĩ rằng anh chuẩn bị căn nhà này là đã đủ kinh hỷ rồi, nào ngờ khi mở ra cô phát hiện...
Trên đất là Champagne cùng cánh hoa hồng rải đầy trên thảm, trên giường cũng vậy, cánh hoa tạo thành hàng chữ…
-Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh-
Tử Nhiên cảm động quay người thấy Trần Viễn Sâm cầm một hộp nhung đen trong tay đi về phía cô, quả nhiên bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim.
Tử Nhiên từng vô ý nhắc đến chuyện này, nói không thích nhẫn kim cương, nếu muốn kết hôn thì thích nhẫn không cần kiểu cọ gì, đơn giản là được. Không nghĩ đến Trần Viễn Sâm thế nhưng nhớ kỹ. Anh không có quỳ xuống đất, chỉ nâng tay Tử Nhiên nói:
...
Ngày khai giảng, Trần Viễn Sâm tự mình đưa cô đi. Môi trường mới rõ ràng khiến Tử Nhiên thật cao hứng. Có thể rời khỏi nhà, đây cũng đồng nghĩa có thể tránh mặt Lương Thư Đồng, cho dù từ nhà đến trường đi xe cũng phải tốn gần một tiếng.
Hoàn thành hết thủ tục nhập học, Trần Viễn Sâm dẫn Tử Nhiên đi tìm ký túc xá, Tử Nhiên là người địa phương nên hành lý mang theo khá ít.
Hơn nữa Trần Viễn Sâm đã dự định để Tử Nhiên ở trong căn hộ anh mới mua, vật phẩm thiết yếu đã mua sắm gần hết rồi, bên cạnh tòa nhà cũng có siêu thị, Tử Nhiên không cần mang theo nhiều đồ làm gì.
Trong trường người rất nhiều, khắp nơi đều thấy sinh viên mới cùng phụ huynh và các niên trưởng giúp đỡ chỉ đường. Tử Nhiên thật cao hứng, kéo tay anh đi dạo quanh trường.
Đợi đến khi Tử Nhiên đi dạo đủ, Trần Viễn Sâm mới nói muốn dẫn cô đến một nơi, bộ dạng thần thần bí bí của anh khiến cô đầy tò mò. Đến khi xe dừng ở một tiểu khu gần trường cô, Tử Nhiên có chút nghi hoặc...
Vào thang máy, Trần Viễn Sâm nhấn số tầng, thang máy dừng ở tầng 12. Hành lang thật yên tĩnh, anh lấy chìa khóa ra mở cửa, để Tử Nhiên bước vào trước.
"Viễn Sâm... Đây là..."
Giọng nói có chút không dám tin, lại ẩn ẩn mong chờ. Hai tay che miệng, xoay ôm lấy Trần Viễn Sâm.
"Là cho em sao?"
Trần Viễn Sâm ôm thắt lưng cô, cúi đầu hôn trán cô.
"Sau này, chỉ cần có thời gian, anh đều sẽ về đây!"
Tử Nhiên thật sự bị cảm động, không nghĩ đến anh chuẩn bị một kinh hỷ lớn như vậy cho mình. Đây là giấc mộng của cô, mộng sẽ có một cái nhà chỉ thuộc về cô và Trần Viễn Sâm. Cô chưa bao giờ nói với anh cả, hiện giờ nhìn trước mắt, cô rất kinh hỷ.
Bày trí trong nhà là phong cách cô thích, Tử Nhiên nắm tay Trần Viễn Sâm đi dạo khắp nhà, đến căn phòng chủ nằm trong cùng, mở cửa ra.
Vốn Tử Nhiên nghĩ rằng anh chuẩn bị căn nhà này là đã đủ kinh hỷ rồi, nào ngờ khi mở ra cô phát hiện...
Trên đất là Champagne cùng cánh hoa hồng rải đầy trên thảm, trên giường cũng vậy, cánh hoa tạo thành hàng chữ…
-Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh-
Tử Nhiên cảm động quay người thấy Trần Viễn Sâm cầm một hộp nhung đen trong tay đi về phía cô, quả nhiên bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim.
Tử Nhiên từng vô ý nhắc đến chuyện này, nói không thích nhẫn kim cương, nếu muốn kết hôn thì thích nhẫn không cần kiểu cọ gì, đơn giản là được. Không nghĩ đến Trần Viễn Sâm thế nhưng nhớ kỹ. Anh không có quỳ xuống đất, chỉ nâng tay Tử Nhiên nói: