Anh không rút ra mà ôm lấy Tử Nhiên còn đang nằm trên bàn ôm lấy, ngồi vào ghế dựa to sau lưng, côn thịt vẫn chặn bên trong cô ngăn không cho tinh hoa chảy ra, hai người cứ vậy ôm nhau.
"Bảo bối, nhớ anh không?"
"Sao không nhớ, mấy đêm em đều nghĩ anh về sẽ đến tìm em, kết quả anh không tới!"
"Thật xin lỗi, khoảng thời gian này anh bận quá, không quan tâm em được!" – Anh hôn hôn thái dương cô hối lỗi.
"Sâm, anh nói..." Cô cắn cắn môi, tựa như không biết nói sao...
"Cái gì?"
"Anh nói, có khi nào em đã có đứa nhỏ của anh rồi không?" Tử Nhiên đỏ mặt, không biết là do hoan ái vừa rồi hay do lời cô vừa nói.
"Có lẽ!"
Bọn họ không kế hoạch, mỗi lần ân ái xong anh đều vẫn ở lại trong cô khá lâu, theo lý thuyết thì cách đó có vẻ dễ khiến cô thụ thai nhất, cứ nghĩ đến trong bụng Tử Nhiên sẽ lưu lại mầm móng của mình lại khiến trong lòng lòng Trần Viễn Sâm dâng lên một cỗ kích động. Bàn tay mò đến bụng cô, khẽ vuốt ve, tay kia lại nâng cằm cô lên kích động hôn sâu.
Tử Nhiên ở trong lòng Trần Viễn Sâm, cả hai im lặng không lên tiếng, thỉnh thoảng Trần Viễn Sâm sẽ hôn hôn cô một chút. Anh giúp cô mặc áo, còn phía dưới vẫn kết hợp một chỗ.
Tử Nhiên ngồi trên đùi Trần Viễn Sâm, mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ thì thình lình di động lại vang lên. Mở điện thoại nhận cuộc gọi, thì ra buổi sáng cô đã hứa với bạn học buổi chiều cùng đi dạo phố, thế nhưng lại anh gọi đến đây, rồi ép buộc một hồi như vậy.
Tử Nhiên miễn cưỡng đứng lên, tinh dịch ban nãy anh trút vào trong cô theo bắp đùi chảy xuống, Trần Viễn Sâm rút khăn giấy lau sạch sẽ, rồi lại mặc quần lót cho cô, nhìn cái quần ngắn lộ ra hai bắp đùi trắng nõn nóng bỏng, anh nhíu mi, dặn dò:
"Bảo bối, sau này đừng mặc quần ngắn như vầy nữa nha!" – Cảnh đẹp như thế lại để cho nam nhân bên ngoài nhìn thấy, trong lòng anh khó chịu.
"Hì ~~" Nhìn dáng vẻ của anh, Tử Nhiên phì cười, đại khái cũng đoán được anh nghĩ gì, bất quá nếu anh đã mở miệng thì cô đương nhiên sảng khoái đáp ứng anh.
"Được! Sau này không mặc nữa!"
Trần Viễn Sâm vuốt vuốt đùi cô, hôn một cái, keo kiệt nói: "Sau này chỉ cho anh nhìn!"
"Anh thật bá đạo, người ta mặc gì cũng muốn quản."
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cô thật ngọt, nguyện ý cho anh quản, bộ dáng bá đạo của Trần Viễn Sâm khiến Tử Nhiên nhịn không được giương cao khóe môi.
"Anh chỉ quản em!" – Anh nghiêm túc nhìn cô.
Tử Nhiên động tình, ngồi trước người anh, kéo đầu anh thấp xuống hôn triền miên, sau đó lại buông ra, tay cầm lấy côn thịt còn dính ái dịch của hai người, hé miệng ngậm vào gần đến gốc, côn thịt gần như đỉnh đến tận yết hầu cô nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa là đã vào toàn bộ, mút vào nhả ra, rồi lại dùng đầu lưỡi tỉ mỉ liếm láp, giúp anh cọ rửa.
Thẳng đến khi côn thịt đã được cô cọ rửa sạch sẽ mới giúp anh nhét nó vào trong quần, rồi lại hôn lên môi anh một cái.
"Bảo bối, nhớ anh không?"
"Sao không nhớ, mấy đêm em đều nghĩ anh về sẽ đến tìm em, kết quả anh không tới!"
"Thật xin lỗi, khoảng thời gian này anh bận quá, không quan tâm em được!" – Anh hôn hôn thái dương cô hối lỗi.
"Sâm, anh nói..." Cô cắn cắn môi, tựa như không biết nói sao...
"Cái gì?"
"Anh nói, có khi nào em đã có đứa nhỏ của anh rồi không?" Tử Nhiên đỏ mặt, không biết là do hoan ái vừa rồi hay do lời cô vừa nói.
"Có lẽ!"
Bọn họ không kế hoạch, mỗi lần ân ái xong anh đều vẫn ở lại trong cô khá lâu, theo lý thuyết thì cách đó có vẻ dễ khiến cô thụ thai nhất, cứ nghĩ đến trong bụng Tử Nhiên sẽ lưu lại mầm móng của mình lại khiến trong lòng lòng Trần Viễn Sâm dâng lên một cỗ kích động. Bàn tay mò đến bụng cô, khẽ vuốt ve, tay kia lại nâng cằm cô lên kích động hôn sâu.
Tử Nhiên ở trong lòng Trần Viễn Sâm, cả hai im lặng không lên tiếng, thỉnh thoảng Trần Viễn Sâm sẽ hôn hôn cô một chút. Anh giúp cô mặc áo, còn phía dưới vẫn kết hợp một chỗ.
Tử Nhiên ngồi trên đùi Trần Viễn Sâm, mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ thì thình lình di động lại vang lên. Mở điện thoại nhận cuộc gọi, thì ra buổi sáng cô đã hứa với bạn học buổi chiều cùng đi dạo phố, thế nhưng lại anh gọi đến đây, rồi ép buộc một hồi như vậy.
Tử Nhiên miễn cưỡng đứng lên, tinh dịch ban nãy anh trút vào trong cô theo bắp đùi chảy xuống, Trần Viễn Sâm rút khăn giấy lau sạch sẽ, rồi lại mặc quần lót cho cô, nhìn cái quần ngắn lộ ra hai bắp đùi trắng nõn nóng bỏng, anh nhíu mi, dặn dò:
"Bảo bối, sau này đừng mặc quần ngắn như vầy nữa nha!" – Cảnh đẹp như thế lại để cho nam nhân bên ngoài nhìn thấy, trong lòng anh khó chịu.
"Hì ~~" Nhìn dáng vẻ của anh, Tử Nhiên phì cười, đại khái cũng đoán được anh nghĩ gì, bất quá nếu anh đã mở miệng thì cô đương nhiên sảng khoái đáp ứng anh.
"Được! Sau này không mặc nữa!"
Trần Viễn Sâm vuốt vuốt đùi cô, hôn một cái, keo kiệt nói: "Sau này chỉ cho anh nhìn!"
"Anh thật bá đạo, người ta mặc gì cũng muốn quản."
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cô thật ngọt, nguyện ý cho anh quản, bộ dáng bá đạo của Trần Viễn Sâm khiến Tử Nhiên nhịn không được giương cao khóe môi.
"Anh chỉ quản em!" – Anh nghiêm túc nhìn cô.
Tử Nhiên động tình, ngồi trước người anh, kéo đầu anh thấp xuống hôn triền miên, sau đó lại buông ra, tay cầm lấy côn thịt còn dính ái dịch của hai người, hé miệng ngậm vào gần đến gốc, côn thịt gần như đỉnh đến tận yết hầu cô nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa là đã vào toàn bộ, mút vào nhả ra, rồi lại dùng đầu lưỡi tỉ mỉ liếm láp, giúp anh cọ rửa.
Thẳng đến khi côn thịt đã được cô cọ rửa sạch sẽ mới giúp anh nhét nó vào trong quần, rồi lại hôn lên môi anh một cái.