• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cục cưng hôm nay không tập trung, chưa đến..."

"Viễn Sâm, em muốn....." Cô có chút thẹn thùng khó nói...

"Muốn gì?"

Trần Viễn Sâm vừa hỏi, mặt của cô càng đỏ hơn, thật sự khó nói mà, cúi đầu im lặng...

"Giữa chúng ta còn gì không thể nói sao? Cưng, anh cho là hai chúng ta đã người thân mật nhất của nhau..." Trần Viễn Sâm dỗ cô.

"Em muốn anh hôn nơi đó..."

Cô chôn đầu trước ngực anh, cuối cùng vẫn thẹn thùng mở miệng. Tuy lúc trước Trần Viễn Sâm đã từng làm cho cô, cũng là do cô chủ động yêu cầu. Được người mình yêu nhất dùng cách mềm mại nhất yêu mình quả thật là hưởng thụ đầy độc đáo.

Trần Viễn Sâm đặt cô quay lưng về phía mình, ngồi xổm xuống phía dưới, chui đầu vào làn váy, xé rách quần lót, Tử Nhiên càng dạng chân rộng ra hơn, mông cũng nhếch lên cao, cảm gic1 được đầu lưỡi anh chạm vào cửa huyệt, toàn thân cô giống như bị điện giật, tê dại đầy khoái cảm, không tự chủ được phát ra âm thanh rên rỉ.

Bàn tay to của anh tách hai cánh mông cô ra, vùi mặt vào sâu hơn, ngay cả chop mũi cũng chạm vào hoa cốc, đầu lưỡi liếm thật sâu, đem hai cánh hoa mềm mại hai bên mép ngậm vào trong miệng, bắt đầu bú mút, nghiền áp nó tạo ra âm thanh "Chụt, chụt..."

Đầu lưỡi cuộn lên cuộn xuống bắt chước dương vật ra vào hoa huyệt, trong miệng tràn đầy mật ngọt của cô, mỗi lần bị đầu lưỡi trêu chọc thì Tử Nhiên lại càng mở rộng chân hơn, bắp đùi chịu không nổi mà căng chặt, tất cả đều do anh khêu ra, mà cũng chỉ có anh mới có thể khiến cô thỏa mãn.



Cư như thế không lâu sau cô liền đến đình, thở hổn hển tựa vào cửa. Anh lấy tay đem vú cô nhét vào trong áo ngực, kéo dây khóa lại đàng hoàng, thế nhưng không có quần lót, bên dưới lành lạnh, tràn ra nước nhờn của mình và nước bọt của anh.

Trần Viễn Sâm ôm cô đặt lên cửa gắt gao ôm lấy cô, hôn sâu một hồi.

"Tâm can... Vĩnh viễn muốn em không đủ mà..."

Tuy cả hai đều luyến tiếc nhưng vẫn phải về bên kia. Mọi người thấy cả hai ra ngoài có vẻ lâu, Trần Viễn Sâm giải thích do Tử Nhiên có chút say rượu nên choáng đầu, vừa nãy ra ngoài đổi gió, Tử Nhiên cũng cúi đầu, mái tóc dài che khuất hai mà cùng tai, trông càng giống như đang say rượu...

Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển của Đại học A, Tử Nhiên liền gọi điện báo cho Trần Viễn Sâm, anh cười chúc mừng cô qua điện thoại, cô có chút thất vọng nói:

"Không có gì thưởng cho em hất hả?"

"Sẽ có, bảo bối a~~"

Trong lòng Trần Viễn Sâm cũng rất cao hứng, công trình bên kia cũng gần như xong rồi, chỉ còn thiếu đồ gia cụ nữa thôi, điều hòa cũng đã lắp rồi.

Cúp điện thoại, trong lòng Tử Nhiên đã không còn hưng phấn như mới đầu nữa.

Hai tháng này, trừ khi cô đến văn phòng tìm anh, còn không lại trở về như hồi trước kỳ thi đại học. Mà cho dù cô đến gặp, Trần Viễn Sâm cũng không có thời gian bồi cô, công việc của anh vẫn bận rộn như trước, chỉ khác là thời gian ra nước ngoài công tác ít lại thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK