Một tiếng "Ba ba" khiến lòng Trần Viễn Sâm ngứa ngáy, thầm nghĩ đem cô đè trên giường làm đến khi cô rên lên, nhưng nghĩ cô vừa mới ngủ dậy, còn chưa ăn sáng, anh bèn áp chế ý niệm trong đầu.
"Anh nấu cháo rồi, ăn chút đã!"
"Được, nhưng mà em muốn anh đút!" Cô thừa cơ làm nũng.
"Được... Chờ cái miệng nhỏ phía trên ăn no, ba ba lại đút cái miệng nhỏ phía dưới, một tháng không cho ăn, chắc đói lắm rồi..."
Ám chỉ rõ ràng như thế khiến Tử Nhiên nhịn không được vùi mặt chôn vào cổ anh.
Lúc ăn sáng anh cứ thế ôm cô, đút một muỗng rồi một muỗng, thấy cô ăn hết chén cháo rồi, Trần Viễn Sâm cúi đầu hôn môi cô, quét lấy những gì còn sót lại, hai người đại chiến hết sức kịch liệt...
Ngậm lấy môi cô, đói khát cắn mút nó, không lưu lại dấu vết bị người phát hiện, nụ hôn chuyển đến bên tai, khuôn mặt, rồi lại từ trán hôn xuống môi, Tử Nhiên cũng đáp lại nụ hôn của anh, đầu lưỡi chủ động vói vào trong miệng để anh mút.
Bàn tay to cách quần áo vò nặn ngực cô, không ngừng bóp miết, tay kia nhấc váy lên thăm dò vào trong, đến giữa hai chân cô dùng ngón tay tách hai mép thịt trai ra tìm vào mật huyệt, ngón tay như rắn chui vào trong.
"A...Ưm....mm...Viễn Sâm..."
Tử Nhiên có chút kích động, hô tên anh. Môi lưỡi, bầu ngực cùng hạ thân đầu bị anh chiếm lấy, nhưng lại giống như khiêu khích không chịu cho cô, cô khát vọng anh, cô muốn côn thịt cắm vào cô, lấp đầy hư không....
Trần Viễn Sâm cũng đã tới cực hạn, cởi váy ngủ của cô liền trực tiếp há mồm ngậm đầu vú cô bú mút, hận không thể mút ra sữa bên trong, Tử Nhiên ưỡn ngực, đưa vú đến trong miệng anh.
Cô khó chịu vặn mình, Trần Viễn Sâm hiểu ý, hai người ngay cả về phòng cũng không đợi được, trực tiếp đem cô đặt lên trên bàn ăn bắt đầu thưởng thức bữa sáng của anh.
Tách hai chân cô ra, ngón tay ra vào đến khoảng giữa mà bên trong đã thật trơn ướt, tuy vậy Trần Viễn Sâm vẫn sợ làm đau Tử Nhiên, muốn cô ướt thêm một chút, anh cúi xuống giữa hai chân cô bắt đầu liếm mút, cô vừa thẹn vừa sướng, chỉ có thể mở hai chân rộng ra hơn dâng hiến chỗ kín cho anh, ngón tay luồn vào trong tóc anh, kéo mặt anh càng sát vào tiểu huyệt của mình, hạt châu nhỏ được hai phiến thịt trai che chở bị anh liếm đến sưng cứng, lúc này anh mới cởi quần nâng côn thịt nóng cứng chen vào bên trong chật hẹp của cô.
"A...Viễn Sâm, lớn quá.... Cứng quá... chậm một chút..."
Cô đã lâu không làm nên có chút không chịu nổi, nhưng vẫn tách hai chân mặc anh sáp nhập.
"Ư....ha... Bảo bối, là em kẹp chặt quá, kẹp anh cực thoải mái..." – Anh ca ngợi cô.
Trần Viễn Sâm động thân tiến thẳng vào tử cung của cô, bên dưới cô đã sớm ướt đẫm, trơn trượt vô cùng.
Trần Viễn Sâm tách hai chân Tử Nhiên ra hết mức rồi ép sát trước ngực, nhìn nơi đó của cô bị anh côn thịt của anh cắm vào, dưới ánh sáng quang cảnh đẹp đều hiện ra không sót chút gì, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi phun ra nuốt vào côn thịt, lông mao đen rậm càng tăng thêm phong tình, anh va chạm vào cô phát ra tiếng nước dâm mỹ.
"Anh nấu cháo rồi, ăn chút đã!"
"Được, nhưng mà em muốn anh đút!" Cô thừa cơ làm nũng.
"Được... Chờ cái miệng nhỏ phía trên ăn no, ba ba lại đút cái miệng nhỏ phía dưới, một tháng không cho ăn, chắc đói lắm rồi..."
Ám chỉ rõ ràng như thế khiến Tử Nhiên nhịn không được vùi mặt chôn vào cổ anh.
Lúc ăn sáng anh cứ thế ôm cô, đút một muỗng rồi một muỗng, thấy cô ăn hết chén cháo rồi, Trần Viễn Sâm cúi đầu hôn môi cô, quét lấy những gì còn sót lại, hai người đại chiến hết sức kịch liệt...
Ngậm lấy môi cô, đói khát cắn mút nó, không lưu lại dấu vết bị người phát hiện, nụ hôn chuyển đến bên tai, khuôn mặt, rồi lại từ trán hôn xuống môi, Tử Nhiên cũng đáp lại nụ hôn của anh, đầu lưỡi chủ động vói vào trong miệng để anh mút.
Bàn tay to cách quần áo vò nặn ngực cô, không ngừng bóp miết, tay kia nhấc váy lên thăm dò vào trong, đến giữa hai chân cô dùng ngón tay tách hai mép thịt trai ra tìm vào mật huyệt, ngón tay như rắn chui vào trong.
"A...Ưm....mm...Viễn Sâm..."
Tử Nhiên có chút kích động, hô tên anh. Môi lưỡi, bầu ngực cùng hạ thân đầu bị anh chiếm lấy, nhưng lại giống như khiêu khích không chịu cho cô, cô khát vọng anh, cô muốn côn thịt cắm vào cô, lấp đầy hư không....
Trần Viễn Sâm cũng đã tới cực hạn, cởi váy ngủ của cô liền trực tiếp há mồm ngậm đầu vú cô bú mút, hận không thể mút ra sữa bên trong, Tử Nhiên ưỡn ngực, đưa vú đến trong miệng anh.
Cô khó chịu vặn mình, Trần Viễn Sâm hiểu ý, hai người ngay cả về phòng cũng không đợi được, trực tiếp đem cô đặt lên trên bàn ăn bắt đầu thưởng thức bữa sáng của anh.
Tách hai chân cô ra, ngón tay ra vào đến khoảng giữa mà bên trong đã thật trơn ướt, tuy vậy Trần Viễn Sâm vẫn sợ làm đau Tử Nhiên, muốn cô ướt thêm một chút, anh cúi xuống giữa hai chân cô bắt đầu liếm mút, cô vừa thẹn vừa sướng, chỉ có thể mở hai chân rộng ra hơn dâng hiến chỗ kín cho anh, ngón tay luồn vào trong tóc anh, kéo mặt anh càng sát vào tiểu huyệt của mình, hạt châu nhỏ được hai phiến thịt trai che chở bị anh liếm đến sưng cứng, lúc này anh mới cởi quần nâng côn thịt nóng cứng chen vào bên trong chật hẹp của cô.
"A...Viễn Sâm, lớn quá.... Cứng quá... chậm một chút..."
Cô đã lâu không làm nên có chút không chịu nổi, nhưng vẫn tách hai chân mặc anh sáp nhập.
"Ư....ha... Bảo bối, là em kẹp chặt quá, kẹp anh cực thoải mái..." – Anh ca ngợi cô.
Trần Viễn Sâm động thân tiến thẳng vào tử cung của cô, bên dưới cô đã sớm ướt đẫm, trơn trượt vô cùng.
Trần Viễn Sâm tách hai chân Tử Nhiên ra hết mức rồi ép sát trước ngực, nhìn nơi đó của cô bị anh côn thịt của anh cắm vào, dưới ánh sáng quang cảnh đẹp đều hiện ra không sót chút gì, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi phun ra nuốt vào côn thịt, lông mao đen rậm càng tăng thêm phong tình, anh va chạm vào cô phát ra tiếng nước dâm mỹ.