"Anh muốn ở cùng em đến hết kiếp này, em nguyện ý không?"
Tử Nhiên không cách nào nói nên lời, gương mặt đẫm lệ dùng sức gật đầu. Trần Viễn Sâm lấy nhẫn đeo lên ngón áp út của cô.
"Đừng khóc, bảo bối..." - Anh vừa nói vừa lau nước mắt của cô.
Tử Nhiên nín khóc, mỉm cười, nâng tay nhìn chiếc nhẫn trên đó, cảm thấy trong dâng lên từng đợt ngọt ngào. Duỗi tay ôm cổ anh, kéo anh hôn say đắm.
-Người đàn ông này, thật sự là của cô-
Trong miệng xem lẫn nước mắt của cô, mặn mặn, Tử Nhiên chủ động hôn, ngậm lấy môi anh triền miên thật lâu mới buông ra, thở hổn hển ngã vào lòng anh.
Trần Viễn Sâm sao sẽ bỏ qua cơ hội, trực tiếp bế cô lên, đặt cô lên giường lớn phủ đầy cánh hoa, đây xem như là đêm tân hôn của hai người, dù đã có quan hệ với nhau, thế nhưng cả hai chưa từng chính thức nhìn nhận quan hệ hai người.
"Bà xã... Anh muốn em..."
Thanh âm anh có chút khàn khàn nhưng rất kiên định, dùng hạ thân căng cứng đỉnh đỉnh bụng dưới của cô.
Tử Nhiên nâng tay giúp anh cởi nút áo sơ mi, rồi đến dây lưng, thế nhưng cô khẩn trương quá, còn vài nút chưa cởi hẳn, anh đứng lên tự thoát quần áo của mình, rồi bắt đầu thoát anh phục cô.
Đến khi hai người cả người trần trụi như đứa trẻ mới sinh, anh nâng một chân cô lên bắt đầu hôn, từ mắt cá chân đến bắp chân, đầu gối đến đùi trong, dần chuyển qua bắp đùi, nơi anh hôn qua có chút lạnh lạnh ướt ướt. Tách hai chân cô ra, dùng miệng bao lấy bờ mu của cô.
"Ông xã..."
Tử Nhiên động tình la lên, trong lòng cô từng thầm hô danh xưng này cả trăm lần, hôm nay cuối cùng đã có thể nói ra…
Trần Viễn Sâm yêu thương nâng niu nơi tư mật của cô, khi bú mút thật mạnh, lại có khi nhẹ nhàng gặm cắn, chiếm lấy hết tất cả giác quan của cô, cô chỉ cảm thấy giờ khắc này, Trần Tử Nhiên chỉ vì Trần Viễn Sâm mà sống.
Hoa cốc Tử Nhiên sớm không biết bị Trần Viễn Sâm dùng miệng hoặc dục bổng yêu thương không biết bao nhiêu lần, tất cả nơi này anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết cách làm sao trong khoảng thời gian nhanh nhất khiến cô đạt được khoái hoạt.
Chưa đến cao trào, cô đã nắm lấy tóc anh, đem chân tách ra, nâng nơi tư mật về phía trước, trong miệng không ngừng hô: "Viễn Sâm, ông xã, chồng..."
Tử Nhiên mềm mại nằm trên giường, Trần Viễn Sâm một tay ôm lấy cô dùng sức ôm vào lòng, đây là đêm thuộc về bọn họ, Tử Nhiên đều tùy anh ép buộc. Xoa xoa bộ ngực mềm mại của cô, đây là nơi anh yêu nhất, giống như có chút mê luyến thành bệnh, anh yêu thương vò nắn đôi vú mềm mại của cô.
"Vợ à... đút anh..."
Tử Nhiên mở đôi mắt tràn ngập sương mù, đứng dậy đem Trần Viễn Sâm ngã lên giường, chính mình cưỡi lên người anh, cầm bầu vú bên trái đưa đến miệng anh, vỗ vỗ mặt anh, đem hết bầu vú nhét vào trong miệng anh...
Trần Viễn Sâm đem núm vú đỏ hồng mút đến thẳng đứng, rồi lại ở vùng da thịt trắng mịn xung quanh mút ra từng dấu hôn hồng phấn...
Tử Nhiên không cách nào nói nên lời, gương mặt đẫm lệ dùng sức gật đầu. Trần Viễn Sâm lấy nhẫn đeo lên ngón áp út của cô.
"Đừng khóc, bảo bối..." - Anh vừa nói vừa lau nước mắt của cô.
Tử Nhiên nín khóc, mỉm cười, nâng tay nhìn chiếc nhẫn trên đó, cảm thấy trong dâng lên từng đợt ngọt ngào. Duỗi tay ôm cổ anh, kéo anh hôn say đắm.
-Người đàn ông này, thật sự là của cô-
Trong miệng xem lẫn nước mắt của cô, mặn mặn, Tử Nhiên chủ động hôn, ngậm lấy môi anh triền miên thật lâu mới buông ra, thở hổn hển ngã vào lòng anh.
Trần Viễn Sâm sao sẽ bỏ qua cơ hội, trực tiếp bế cô lên, đặt cô lên giường lớn phủ đầy cánh hoa, đây xem như là đêm tân hôn của hai người, dù đã có quan hệ với nhau, thế nhưng cả hai chưa từng chính thức nhìn nhận quan hệ hai người.
"Bà xã... Anh muốn em..."
Thanh âm anh có chút khàn khàn nhưng rất kiên định, dùng hạ thân căng cứng đỉnh đỉnh bụng dưới của cô.
Tử Nhiên nâng tay giúp anh cởi nút áo sơ mi, rồi đến dây lưng, thế nhưng cô khẩn trương quá, còn vài nút chưa cởi hẳn, anh đứng lên tự thoát quần áo của mình, rồi bắt đầu thoát anh phục cô.
Đến khi hai người cả người trần trụi như đứa trẻ mới sinh, anh nâng một chân cô lên bắt đầu hôn, từ mắt cá chân đến bắp chân, đầu gối đến đùi trong, dần chuyển qua bắp đùi, nơi anh hôn qua có chút lạnh lạnh ướt ướt. Tách hai chân cô ra, dùng miệng bao lấy bờ mu của cô.
"Ông xã..."
Tử Nhiên động tình la lên, trong lòng cô từng thầm hô danh xưng này cả trăm lần, hôm nay cuối cùng đã có thể nói ra…
Trần Viễn Sâm yêu thương nâng niu nơi tư mật của cô, khi bú mút thật mạnh, lại có khi nhẹ nhàng gặm cắn, chiếm lấy hết tất cả giác quan của cô, cô chỉ cảm thấy giờ khắc này, Trần Tử Nhiên chỉ vì Trần Viễn Sâm mà sống.
Hoa cốc Tử Nhiên sớm không biết bị Trần Viễn Sâm dùng miệng hoặc dục bổng yêu thương không biết bao nhiêu lần, tất cả nơi này anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết cách làm sao trong khoảng thời gian nhanh nhất khiến cô đạt được khoái hoạt.
Chưa đến cao trào, cô đã nắm lấy tóc anh, đem chân tách ra, nâng nơi tư mật về phía trước, trong miệng không ngừng hô: "Viễn Sâm, ông xã, chồng..."
Tử Nhiên mềm mại nằm trên giường, Trần Viễn Sâm một tay ôm lấy cô dùng sức ôm vào lòng, đây là đêm thuộc về bọn họ, Tử Nhiên đều tùy anh ép buộc. Xoa xoa bộ ngực mềm mại của cô, đây là nơi anh yêu nhất, giống như có chút mê luyến thành bệnh, anh yêu thương vò nắn đôi vú mềm mại của cô.
"Vợ à... đút anh..."
Tử Nhiên mở đôi mắt tràn ngập sương mù, đứng dậy đem Trần Viễn Sâm ngã lên giường, chính mình cưỡi lên người anh, cầm bầu vú bên trái đưa đến miệng anh, vỗ vỗ mặt anh, đem hết bầu vú nhét vào trong miệng anh...
Trần Viễn Sâm đem núm vú đỏ hồng mút đến thẳng đứng, rồi lại ở vùng da thịt trắng mịn xung quanh mút ra từng dấu hôn hồng phấn...