Anh khẩn cấp muốn cô, ngay cả váy cũng không kịp cởi, chỉ trực tiếp kéo quần lót cô xuống, đang định kéo quần nhỏ giải phóng côn thịt thì lại thấy nơi tư mật của cô bị anh cắm đến sưng đỏ còn chút đỏ chưa tiêu hết.
Trần Viễn Sâm thương tiếc cô, cô đối việc ái ân còn ngây ngô, tuy rằng cô cũng thương anh, muốn anh, nếu anh làm chút dạo đầu Tử Nhiên sẽ ẩm ướt hơn bây giờ, nhưng bất kể trơn bao nhiêu cũng không thể không khiến cô đau, anh không đành lòng vì một phút xúc động mà lại làm đau cô lần nữa, anh gian nan ngừng tay.
Tử Nhiên nhận ra, hé mị nhận hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy Viễn Sâm? Sao anh lại dừng..." Anh cứng nóng đến nỗi cô không thể nào lờ đi được, anh lúc này nên vội vã không dằn nổi mới đúng chứ.
Nhìn bộ dạng bị trêu chọc đến khêu gợi của cô, Trần Viễn Sâm cúi người đem đùi cô tách ra khoác lên vai mình, ngón tay tách hai mép thịt, đầu lưỡi liếm hột le, đầu của anh bị váy cô che phủ, Tử Nhiên bỗng cảm thấy mình đơn độc, không ngừng nỉ non tên anh...
"Viễn Sâm ~~~ Viễn Sâm ~~~ em thật khó chịu, không cần như vậy ~~~"
Tuy rằng được anh yêu như thế thật thích, thật thoải mái, thế nhưng cô càng thích anh đặt cô dưới thân, yêu thương chiếm giữ lấy cô hơn.
Trần Viễn Sâm nghe được tiếng kêu của cô, thưởng cô còn chưa đủ, đầu lưỡi càng mãnh liệt chui vào khe hở tràn đầy mật nước, bắt chước động tác tính giao ra vào. Tử Nhiên làm sao chịu được hoàn ái như vậy, chưa đến vài phút liền hô tên anh rồi cao trào.
Trần Viễn Sâm chưa bao giờ liếm nơi đó của phụ nữ, nhưng đối với Tử Nhiên anh lại cảm thấy cực kỳ bình thường, hoàn toàn không có cảm giác ghê tởm, tất cả đều cứ như vậy hợp tình hợp lý, hương vị của cô ngọt đến mức khiến cho anh một ngụm rồi lại một ngụm mút hết.
Thẳng đến khi ngón tay cô bấu chặt vào tóc anh cao trào, dâm thủy xuôi dòng chảy vào miệng anh, anh nuốt toàn bộ, lại liếm sạch hoa cốc của cô, nhìn hoa huyệt co rút theo nhịp anh vừa lòng để lại ở đùi trong cô một dấu hôn.
Đây là lần thứ hai anh dùng miệng đưa cô lên đỉnh, anh đứng dậy đem cô áp dưới thân, hôn môi cùng chia sẻ hương vị của cô, trong miệng không ngừng gọi cô: "Tử Nhiên, bảo bối, cục cưng..."
Côn thịt của anh càng ngày vươn cao hơn nữa phồng to không chịu nổi, chỉ có thể cọ cọ trên người cô, cô cảm nhận được, duỗi tay móc côn thịt của anh ra, nắm trong lòng bàn tay, cô xem qua không ít video có động tác này, cô cũng theo học được chút ít.
Lòng bàn tay bao phủ vuốt từ gốc đến ngọn, tay hoạt động lên xuống, tay kia cũng không nhàn hạ, xoa nắn hai túi thịt của anh, cô làm thật nhẹ nhàng, sợ làm đau anh.
Thanh âm thở dốc của anh ngày càng nặng, không ngừng yêu cầu cô nhanh thêm nữa, cô nhìn bộ dạng khó chịu của anh thì hiểu rõ anh vừa nãy là vì sợ làm đau cô nên mới không yêu cô, kỳ thật hoàn toàn không cần như vậy, cô cam tâm tình nguyện vì anh làm mọi thứ, cho dù bị anh yêu mà đau cô cũng hạnh phúc.
Trần Viễn Sâm thương tiếc cô, cô đối việc ái ân còn ngây ngô, tuy rằng cô cũng thương anh, muốn anh, nếu anh làm chút dạo đầu Tử Nhiên sẽ ẩm ướt hơn bây giờ, nhưng bất kể trơn bao nhiêu cũng không thể không khiến cô đau, anh không đành lòng vì một phút xúc động mà lại làm đau cô lần nữa, anh gian nan ngừng tay.
Tử Nhiên nhận ra, hé mị nhận hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy Viễn Sâm? Sao anh lại dừng..." Anh cứng nóng đến nỗi cô không thể nào lờ đi được, anh lúc này nên vội vã không dằn nổi mới đúng chứ.
Nhìn bộ dạng bị trêu chọc đến khêu gợi của cô, Trần Viễn Sâm cúi người đem đùi cô tách ra khoác lên vai mình, ngón tay tách hai mép thịt, đầu lưỡi liếm hột le, đầu của anh bị váy cô che phủ, Tử Nhiên bỗng cảm thấy mình đơn độc, không ngừng nỉ non tên anh...
"Viễn Sâm ~~~ Viễn Sâm ~~~ em thật khó chịu, không cần như vậy ~~~"
Tuy rằng được anh yêu như thế thật thích, thật thoải mái, thế nhưng cô càng thích anh đặt cô dưới thân, yêu thương chiếm giữ lấy cô hơn.
Trần Viễn Sâm nghe được tiếng kêu của cô, thưởng cô còn chưa đủ, đầu lưỡi càng mãnh liệt chui vào khe hở tràn đầy mật nước, bắt chước động tác tính giao ra vào. Tử Nhiên làm sao chịu được hoàn ái như vậy, chưa đến vài phút liền hô tên anh rồi cao trào.
Trần Viễn Sâm chưa bao giờ liếm nơi đó của phụ nữ, nhưng đối với Tử Nhiên anh lại cảm thấy cực kỳ bình thường, hoàn toàn không có cảm giác ghê tởm, tất cả đều cứ như vậy hợp tình hợp lý, hương vị của cô ngọt đến mức khiến cho anh một ngụm rồi lại một ngụm mút hết.
Thẳng đến khi ngón tay cô bấu chặt vào tóc anh cao trào, dâm thủy xuôi dòng chảy vào miệng anh, anh nuốt toàn bộ, lại liếm sạch hoa cốc của cô, nhìn hoa huyệt co rút theo nhịp anh vừa lòng để lại ở đùi trong cô một dấu hôn.
Đây là lần thứ hai anh dùng miệng đưa cô lên đỉnh, anh đứng dậy đem cô áp dưới thân, hôn môi cùng chia sẻ hương vị của cô, trong miệng không ngừng gọi cô: "Tử Nhiên, bảo bối, cục cưng..."
Côn thịt của anh càng ngày vươn cao hơn nữa phồng to không chịu nổi, chỉ có thể cọ cọ trên người cô, cô cảm nhận được, duỗi tay móc côn thịt của anh ra, nắm trong lòng bàn tay, cô xem qua không ít video có động tác này, cô cũng theo học được chút ít.
Lòng bàn tay bao phủ vuốt từ gốc đến ngọn, tay hoạt động lên xuống, tay kia cũng không nhàn hạ, xoa nắn hai túi thịt của anh, cô làm thật nhẹ nhàng, sợ làm đau anh.
Thanh âm thở dốc của anh ngày càng nặng, không ngừng yêu cầu cô nhanh thêm nữa, cô nhìn bộ dạng khó chịu của anh thì hiểu rõ anh vừa nãy là vì sợ làm đau cô nên mới không yêu cô, kỳ thật hoàn toàn không cần như vậy, cô cam tâm tình nguyện vì anh làm mọi thứ, cho dù bị anh yêu mà đau cô cũng hạnh phúc.