"Em chỉ có thể là của anh!"
Nhìn ấn ký của mình trên thân thể Tử Nhiên, Trần Viễn Sâm động tình, giống như một ông chồng bá đạo tuyên bố.
"Em đương nhiên là của anh, vĩnh viễn chỉ thuộc về anh!! Ông xã..."
Tử Nhiên ôm đầu Trần Viễn Sâm vào ngực mình, áp sát hai bầu ngực, cô đã là vợ anh, đương nhiên cả đời này chỉ có thể là của anh, từ nay về sau cô chỉ vì Trần Viễn Sâm mà sống.
Ngón tay Trần Viễn Sâm nương theo dâm thủy chui vào tiểu huyệt, Tử Nhiên tuy khụy trên người anh nhưng cũng không có ngồi xuống, cô quỳ nhếch mông lên thuận tiện cho ngón tay anh đi vào. Trần Viễn Sâm phía trên bú mút đầu vú cô, ngón tay bên dưới ra vào càng lúc càng nhanh. Tử Nhiên đã cao trào một lần, tốc độ ra vào dù nhanh nhưng cũng không thể thỏa mãn cô, cô thở gấp nói:
"Ông xã... vào đi, em muốn anh, ông xã..."
"Tiểu yêu tinh, gấp như vậy..."
"Anh là chồng em a~~ sao không gấp..."
Trần Viễn Sâm để Tử Nhiên khụy trên người, hoa cốc nhắm ngay côn thịt của anh ngồi xuống, nuốt vào toàn bộ. Nhìn bên dưới của con gái cắn nuốt côn thịt của mình, kích thích côn thịt của anh tăng cao, đem toàn bộ côn thịt vùi vào trong tiểu huyệt Tử Nhiên, động tác va chạm cũng không lớn, côn thịt không hề lộ ra ngoài, rõ ràng là Trần Viễn Sâm bỏ qua kích thích, trực tiếp ôm lấy cô gái trong lòng dùng côn thịt nóng bỏng bắt đầu nghiền nát bên trong cô.
Tử Nhiên chịu không nổi anh như vậy, côn thịt đã tiến vào nơi sâu nhất, mà anh còn cố ý trêu chọc khiến cô trở nên mẫn cảm khác thường, ưỡn ngực đưa một bên cho anh mút, cô muốn được yêu thương nhiều hơn, muốn được anh chiếm hữu, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ muốn làm nữ nhân của anh.
Trần Viễn Sâm ngẩng đầu nhìn cái gương đối diện giường, nghĩ đến nguyên nhân đặt chiếc gương này...
Anh nâng một chân Tử Nhiên lên, để cô vẫn ngậm côn thịt của mình xoay một vòng, vẫn ngồi trong lòng anh, nhưng đưa lưng về phía anh, mặt cô đối diện với gương.
"Bảo bối... nhìn xem..."
Tử Nhiên bị Trần Viễn Sâm cắm đến mất hồn, nào còn để ý gì, nghe anh nói, ngẩng đầu nhìn thấy mình trong gương, hai chân tách ra ngồi trên người anh, toàn thân ửng màu hồng phấn, giữa hai chân là tiểu huyệt đỏ thẫm ẩn sau cánh rừng màu đen, đem hết tất cả thu vào mắt, không sót thứ gì, nhất là tiểu huyệt mềm mại ngậm lấy côn thịt căng cứng của anh, vật thô to như vậy mà mình có thể nuốt vào hết, tư thế này khiến côn thịt lộ ra một phần thân màu tím sẫm, còn lại đều bị khe bướm của cô ngậm hết, tuy cô từng vì anh khẩu giao thế nhưng khi nhìn trực tiếp hình ảnh anh đâm vào trong mình, cô vẫn không nhịn được quay đầu, rồi lại có chút tò mò len lén liếc nhìn.
Trần Viễn Sâm lắc lắc hạ thân hai người, côn thịt thô to bắt đầu ở trong khe nước gây kích thích, tay anh từ phía sau luồn lên, chụp lấy hai bầu ngực cô, bắt đầu dùng sức vò nặn, Tử Nhiên có chút đau, lại có chút khoan khoái, thừa nhận anh âu yếm. Ngửa đầu, cùng anh hôn môi, cái miệng nhỏ nhắn bị anh ngậm vào, đầu lưỡi bị mút vào trong miệng anh, không nói được một chữ nên lời... Thật vất vả mới hôn đủ, Trần Viễn Sâm hỏi:
Nhìn ấn ký của mình trên thân thể Tử Nhiên, Trần Viễn Sâm động tình, giống như một ông chồng bá đạo tuyên bố.
"Em đương nhiên là của anh, vĩnh viễn chỉ thuộc về anh!! Ông xã..."
Tử Nhiên ôm đầu Trần Viễn Sâm vào ngực mình, áp sát hai bầu ngực, cô đã là vợ anh, đương nhiên cả đời này chỉ có thể là của anh, từ nay về sau cô chỉ vì Trần Viễn Sâm mà sống.
Ngón tay Trần Viễn Sâm nương theo dâm thủy chui vào tiểu huyệt, Tử Nhiên tuy khụy trên người anh nhưng cũng không có ngồi xuống, cô quỳ nhếch mông lên thuận tiện cho ngón tay anh đi vào. Trần Viễn Sâm phía trên bú mút đầu vú cô, ngón tay bên dưới ra vào càng lúc càng nhanh. Tử Nhiên đã cao trào một lần, tốc độ ra vào dù nhanh nhưng cũng không thể thỏa mãn cô, cô thở gấp nói:
"Ông xã... vào đi, em muốn anh, ông xã..."
"Tiểu yêu tinh, gấp như vậy..."
"Anh là chồng em a~~ sao không gấp..."
Trần Viễn Sâm để Tử Nhiên khụy trên người, hoa cốc nhắm ngay côn thịt của anh ngồi xuống, nuốt vào toàn bộ. Nhìn bên dưới của con gái cắn nuốt côn thịt của mình, kích thích côn thịt của anh tăng cao, đem toàn bộ côn thịt vùi vào trong tiểu huyệt Tử Nhiên, động tác va chạm cũng không lớn, côn thịt không hề lộ ra ngoài, rõ ràng là Trần Viễn Sâm bỏ qua kích thích, trực tiếp ôm lấy cô gái trong lòng dùng côn thịt nóng bỏng bắt đầu nghiền nát bên trong cô.
Tử Nhiên chịu không nổi anh như vậy, côn thịt đã tiến vào nơi sâu nhất, mà anh còn cố ý trêu chọc khiến cô trở nên mẫn cảm khác thường, ưỡn ngực đưa một bên cho anh mút, cô muốn được yêu thương nhiều hơn, muốn được anh chiếm hữu, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ muốn làm nữ nhân của anh.
Trần Viễn Sâm ngẩng đầu nhìn cái gương đối diện giường, nghĩ đến nguyên nhân đặt chiếc gương này...
Anh nâng một chân Tử Nhiên lên, để cô vẫn ngậm côn thịt của mình xoay một vòng, vẫn ngồi trong lòng anh, nhưng đưa lưng về phía anh, mặt cô đối diện với gương.
"Bảo bối... nhìn xem..."
Tử Nhiên bị Trần Viễn Sâm cắm đến mất hồn, nào còn để ý gì, nghe anh nói, ngẩng đầu nhìn thấy mình trong gương, hai chân tách ra ngồi trên người anh, toàn thân ửng màu hồng phấn, giữa hai chân là tiểu huyệt đỏ thẫm ẩn sau cánh rừng màu đen, đem hết tất cả thu vào mắt, không sót thứ gì, nhất là tiểu huyệt mềm mại ngậm lấy côn thịt căng cứng của anh, vật thô to như vậy mà mình có thể nuốt vào hết, tư thế này khiến côn thịt lộ ra một phần thân màu tím sẫm, còn lại đều bị khe bướm của cô ngậm hết, tuy cô từng vì anh khẩu giao thế nhưng khi nhìn trực tiếp hình ảnh anh đâm vào trong mình, cô vẫn không nhịn được quay đầu, rồi lại có chút tò mò len lén liếc nhìn.
Trần Viễn Sâm lắc lắc hạ thân hai người, côn thịt thô to bắt đầu ở trong khe nước gây kích thích, tay anh từ phía sau luồn lên, chụp lấy hai bầu ngực cô, bắt đầu dùng sức vò nặn, Tử Nhiên có chút đau, lại có chút khoan khoái, thừa nhận anh âu yếm. Ngửa đầu, cùng anh hôn môi, cái miệng nhỏ nhắn bị anh ngậm vào, đầu lưỡi bị mút vào trong miệng anh, không nói được một chữ nên lời... Thật vất vả mới hôn đủ, Trần Viễn Sâm hỏi: