"Em đi ~~"
Trần Viễn Sâm cười cười, lấy tay nhéo mông cô một cái, rút thẻ tín dụng của mình đưa cô.
"Đi chơi vui vẻ!"
"Không cần, em có mà ~~"
Cô nói xong làm một cái hôn gió rời văn phòng.
Hà Mộ Nhã nhìn Tử Nhiên từ văn phòng đi ra, ửng hồng trên mặt còn chưa phai, tóc tai có chút rối. Cô cầm tư liệu đi vào văn phòng, bên trong rèm cửa sở còn chưa mở, hương vị hoan ái trong không khí còn chưa tan, Trần Viễn Sâm bộ dáng thỏa mãn tựa vào ghế bành lại càng xác minh chuyện cô nghe là thật.
Cô tự nói bản thân không thể biểu hiện khác thường, trấn định tâm lý đưa tài liệu trên tay cho Trần Viễn Sâm.
"Trần tổng, đây là tư liệu Tập đoàn Ngân Kiều đưa đến, ngài xem qua một chút."
"Tôi xem xong sẽ tìm cô." Trần Viễn Sâm tiếp nhận văn kiện, Hà Mộ Nhã xoay người đi ra...
***
Sinh nhật 18 tuổi của Tử Nhiên, cả nhà quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Vốn Tử Nhiên hy vọng chỉ cần ở nhà là được, thế nhưng người thân bạn bè của gia đình nhiều quá, Lương Thư Đồng đã chọn xong nơi tổ chức, hơn nữa mấy năm địa vị xã hội của Trần Viễn Sâm cũng dần tăng, người đến hôm đó sẽ không ít.
Nhìn vợ chồng Trần Viễn Sâm và Lương Thư Đồng ân ái, mọi người không ngừng khen ngợi Tử Nhiên xinh đẹp, lễ phép, lại hỏi thăm cô thi vào trường đại học nào, rồi nói hai người sinh đứa con thật ngoan khiến trong lòng Tử Nhiên liền hoảng.
Tựa như vợ bé nhìn thấy chồng và vợ cả đón khách, còn chính mình chỉ có thể đứng lui mình trong góc, mọi người không ai cảm giác được mình tồn tại. Dù rằng sau lưng mọi người bọn họ là người thân mật nhất, nhưng cảm giác đau lòng cùng buồn phiền không thể nói thành lời này khiến cho hôm sinh nhật Tử Nhiên rất không thoải mái.
Khi cô thổi tắt nến, Trần Viễn Sâm đưa quà của anh cho cô, là một sợi chuyền Tiffany&Co. thiết kế không quá hoa lệ, rất đơn giản, điểm nhấn tập trung ở giữa dây. Trần Viễn Sâm tự tay đeo lên cổ cô, sau đó còn hôn hai má cô.
"Sinh nhật vui vẻ! Bảo bối! Sau này con đã là người lớn rồi..."
Đây là lần đầu tiên anh ở trước nhiều người hôn má cô, mặt Tử Nhiên có chút đỏ, cô ngồi giữa Trần Viễn Sâm và Lương Thư Đồng, anh sau khi tặng quà liền mỉm cười tựa vào lưng ghế nhìn cô, tay tự nhiên vỗ vỗ lưng cô, chỉ là lúc mọi người không chú ý liền lặng lẽ vuốt ve lưng cô, chỉ có hai người hiểu cử chỉ này nghĩa là gì.
Trong buổi tiệc người mời rượu không ít, Trần Viễn Sâm cũng không tiện từ chối, uống khá nhiều.
Bỗng nhiên có một cuộc gọi, anh bèn ra ngoài nhận điện, ngay khi bước ra cửa, mọi âm thanh huyên náo bị ngăn cách, nhốt lại trong căn phòng. Nói chuyện chừng vài phút anh liền cúp máy, xoay người lại thì thấy Tử Nhiên cũng theo anh ra ngoài.
Cô nắm lấy tay anh, Trần Viễn Sâm nắm chặt tay cô, kéo cô vào căn phòng bên cạnh, phòng này cũng rộng không kém phòng tiệc bên kia, chỉ là không sử dụng, anh đóng cửa, khóa trái. Nhanh chóng đặt Tử Nhiên tựa lên cửa hôn điên cuồng, cô cũng ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Trần Viễn Sâm cười cười, lấy tay nhéo mông cô một cái, rút thẻ tín dụng của mình đưa cô.
"Đi chơi vui vẻ!"
"Không cần, em có mà ~~"
Cô nói xong làm một cái hôn gió rời văn phòng.
Hà Mộ Nhã nhìn Tử Nhiên từ văn phòng đi ra, ửng hồng trên mặt còn chưa phai, tóc tai có chút rối. Cô cầm tư liệu đi vào văn phòng, bên trong rèm cửa sở còn chưa mở, hương vị hoan ái trong không khí còn chưa tan, Trần Viễn Sâm bộ dáng thỏa mãn tựa vào ghế bành lại càng xác minh chuyện cô nghe là thật.
Cô tự nói bản thân không thể biểu hiện khác thường, trấn định tâm lý đưa tài liệu trên tay cho Trần Viễn Sâm.
"Trần tổng, đây là tư liệu Tập đoàn Ngân Kiều đưa đến, ngài xem qua một chút."
"Tôi xem xong sẽ tìm cô." Trần Viễn Sâm tiếp nhận văn kiện, Hà Mộ Nhã xoay người đi ra...
***
Sinh nhật 18 tuổi của Tử Nhiên, cả nhà quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Vốn Tử Nhiên hy vọng chỉ cần ở nhà là được, thế nhưng người thân bạn bè của gia đình nhiều quá, Lương Thư Đồng đã chọn xong nơi tổ chức, hơn nữa mấy năm địa vị xã hội của Trần Viễn Sâm cũng dần tăng, người đến hôm đó sẽ không ít.
Nhìn vợ chồng Trần Viễn Sâm và Lương Thư Đồng ân ái, mọi người không ngừng khen ngợi Tử Nhiên xinh đẹp, lễ phép, lại hỏi thăm cô thi vào trường đại học nào, rồi nói hai người sinh đứa con thật ngoan khiến trong lòng Tử Nhiên liền hoảng.
Tựa như vợ bé nhìn thấy chồng và vợ cả đón khách, còn chính mình chỉ có thể đứng lui mình trong góc, mọi người không ai cảm giác được mình tồn tại. Dù rằng sau lưng mọi người bọn họ là người thân mật nhất, nhưng cảm giác đau lòng cùng buồn phiền không thể nói thành lời này khiến cho hôm sinh nhật Tử Nhiên rất không thoải mái.
Khi cô thổi tắt nến, Trần Viễn Sâm đưa quà của anh cho cô, là một sợi chuyền Tiffany&Co. thiết kế không quá hoa lệ, rất đơn giản, điểm nhấn tập trung ở giữa dây. Trần Viễn Sâm tự tay đeo lên cổ cô, sau đó còn hôn hai má cô.
"Sinh nhật vui vẻ! Bảo bối! Sau này con đã là người lớn rồi..."
Đây là lần đầu tiên anh ở trước nhiều người hôn má cô, mặt Tử Nhiên có chút đỏ, cô ngồi giữa Trần Viễn Sâm và Lương Thư Đồng, anh sau khi tặng quà liền mỉm cười tựa vào lưng ghế nhìn cô, tay tự nhiên vỗ vỗ lưng cô, chỉ là lúc mọi người không chú ý liền lặng lẽ vuốt ve lưng cô, chỉ có hai người hiểu cử chỉ này nghĩa là gì.
Trong buổi tiệc người mời rượu không ít, Trần Viễn Sâm cũng không tiện từ chối, uống khá nhiều.
Bỗng nhiên có một cuộc gọi, anh bèn ra ngoài nhận điện, ngay khi bước ra cửa, mọi âm thanh huyên náo bị ngăn cách, nhốt lại trong căn phòng. Nói chuyện chừng vài phút anh liền cúp máy, xoay người lại thì thấy Tử Nhiên cũng theo anh ra ngoài.
Cô nắm lấy tay anh, Trần Viễn Sâm nắm chặt tay cô, kéo cô vào căn phòng bên cạnh, phòng này cũng rộng không kém phòng tiệc bên kia, chỉ là không sử dụng, anh đóng cửa, khóa trái. Nhanh chóng đặt Tử Nhiên tựa lên cửa hôn điên cuồng, cô cũng ôm chặt lấy thắt lưng anh.